NUÔNG CHIỀU - Chương 44: Đừng làm mình làm mẩy nữa
Cập nhật lúc: 2025-06-25 07:28:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bàn tay đang đặt lên đầu Tang Vãn như bị trúng bùa định thân, mãi mà vẫn chưa rút lại được.
Chỉ cần hơi ngẩng đầu lên một chút là đụng ngay ánh mắt g.i.ế.c người của Thương Dục Hoành. Kỷ Tô cười gượng:
“Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi thấy cô em này xinh xắn quá nên muốn trêu một chút thôi mà.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Thương Dục Hoành đóng cửa phòng ngủ lại, giơ tay hất tay anh ra khỏi không trung, giọng lạnh lẽo: “Thu cái bàn tay bẩn của cậu lại đi.”
“Tôi vừa mới rửa tay rồi đấy, được chưa.” Kỷ Tô bĩu môi, rõ ràng là không vui.
Thương Dục Hoành bước tới trước mặt Tang Vãn, rút từ túi ra một chiếc USB đưa cho cô: “Dữ liệu trong này, cô sắp xếp lại đi.”
Tang Vãn trợn mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: Thật sự bắt tôi làm việc lúc này à?
Đồ tư bản khốn nạn!
“Vâng, tổng giám đốc Thương.” Cô mỉm cười nhận lấy USB nhưng trong lòng thì đang chửi rủa cả nhà anh.
Tang Vãn đảo mắt nhìn quanh, không thấy cái máy tính nào, cô nhíu mày thử hỏi: “Tổng giám đốc Thương, không có máy tính sao…”
“Tôi có mang theo.” Kỷ Tô như được điểm sáng, cảm thấy cuối cùng cũng làm được chuyện tốt.
Nụ cười của Tang Vãn cứng đơ trên mặt, nghiến răng: “Cảm ơn anh.”
“Chuyện nhỏ.” Kỷ Tô vừa nói vừa đi lấy máy tính của mình.
Thương Dục Hoành đã ngồi lên sofa, chân dài bắt chéo, tay khoác hờ lên tay ghế, dáng vẻ như đang đợi cô.
Tang Vãn cố ý lề mề, định tìm chỗ ngồi xa xa anh một chút để làm việc nhưng nhìn quanh phòng khách chỉ có mỗi bộ sofa là có chỗ.
Cô đành không tình nguyện ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh Thương Dục Hoành, cắm USB vào laptop, kéo chuột bắt đầu thao tác.
“Tổng hợp doanh số nửa đầu năm.” Thương Dục Hoành dùng ngón tay chỉ lên bảng số liệu trên màn hình.
Tang Vãn không đáp, tiếp tục thao tác như anh yêu cầu, khuôn mặt đầy vẻ chán chường.
Đêm hôm khuya khoắt mà bị sếp bắt tăng ca, ai mà vui cho nổi. Nhưng cô được dạy dỗ đàng hoàng, đành giận trong lòng chứ ngoài mặt vẫn phải nhẫn nhịn.
Thỉnh thoảng Thương Dục Hoành cúi đầu nhìn một chút, xác nhận số liệu không sai rồi lại tiếp tục trả lời tin nhắn công việc.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím mạnh bất thường, anh ngẩng đầu nhìn sang, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên.
“Xong rồi, tổng giám đốc Thương.”
Khoảng hơn một tiếng sau, Tang Vãn cuối cùng cũng xử lý xong hết.
Thương Dục Hoành rời mắt khỏi điện thoại, từ tốn mở miệng: “Công việc hằng ngày phải học cách tổng kết.”
Tang Vãn lộ vẻ u sầu, ánh mắt mơ hồ:
“Ừm.” Cô trả lời cho có.
Đúng lúc đó, Kỷ Tô từ ngoài bước vào, mang theo ít đồ ăn khuya, bên tay còn kẹp hai bản hợp đồng giấy. Anh đưa cho Thương Dục Hoành, còn cố tình nháy mắt ra vẻ: Cậu đúng là giỏi thật!
Thương Dục Hoành liếc mắt cảnh cáo, Kỷ Tô lập tức không dám lố nữa.
“Nếu không có vấn đề thì ký đi.” Thương Dục Hoành đẩy hai bản hợp đồng tới trước mặt Tang Vãn, giọng thản nhiên.
Tang Vãn cau mày, mắt hơi khó chịu, đưa tay xoa vài cái, định đưa tay lấy thì hợp đồng đã bị anh cầm lên dí thẳng vào mặt cô.
Lúc này cô mới nhìn rõ, là bản hợp đồng “cặp đôi theo thỏa thuận”.
Tang Vãn sững sờ, cô tưởng Thương Dục Hoành chỉ thuận miệng đồng ý hoặc đùa cho vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-44-dung-lam-minh-lam-may-nua.html.]
Cô dịch người tới trước, run run nhận lấy bản hợp đồng: “Anh... anh nhìn trộm hợp đồng của tôi à?”
Nội dung gần như y hệt bản cô soạn, chỉ khác một điều: Trong thời gian hợp đồng, hai bên phải công khai quan hệ.
“Trình độ của cô, viết nổi thứ gì cao siêu lắm chắc?” Thương Dục Hoành mở lon bia Kỷ Tô mua, ngửa đầu uống một ngụm.
Tay áo sơ mi được xắn nhẹ lên, hầu kết chuyển động theo từng ngụm, Tang Vãn cắn môi, lập tức quay đi.
“Vậy là anh nhìn trộm thật à!” Nhưng cô cũng tò mò, làm sao anh thấy được hợp đồng của mình?
Bản điện tử vẫn nằm trong máy tính ở công ty, bản giấy thì đã bị cô xé nát vứt vào thùng rác rồi, chẳng lẽ...
“Tôi cần phải trộm sao?” Thương Dục Hoành thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhắm mắt tôi cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì.”
Tang Vãn không tin, rướn người tới gần:
“Vậy nói thử xem tôi đang nghĩ gì? Không nói được thì chứng tỏ anh đang nổ banh trời.”
Kỷ Tô lắc đầu, đặt đồ ăn xuống rồi tự giác chui vào phòng tắm.
Thương Dục Hoành không thèm phản kháng, tùy tiện cầm bút lên: “Đừng làm mình làm mẩy nữa, ký tên đi.”
Cô muốn túm cổ áo anh dạy cho một bài học nhưng lại không đủ can đảm, đành cúi đầu ký tên.
Cùng lúc đó, Thương Dục Hoành cũng kí tên mình một cách dứt khoát.
Đậy nắp bút lại, anh đứng dậy: “Đi ăn đêm không?”
Tang Vãn cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, lẩm bẩm: “Đó chẳng phải đồ ăn đêm sao…”
Thương Dục Hoành đã cầm chìa khóa đi về phía cửa: “Mấy thứ đó có độc.”
Đúng lúc này, Kỷ Tô từ nhà tắm bước ra, hai tay chống hông, tức tối: “Thương Dục Hoành, tôi có mua cho cậu đâu! Không ăn thì cút!”
Thương Dục Hoành mặt không đổi sắc mở cửa: “Bị nói trúng tim đen, lòi đuôi rồi.”
“Cậu, mẹ nó…” Kỷ Tô tức đến mức á khẩu.
Nhìn thấy Tang Vãn đang thu dọn đồ, anh lập tức đổi mục tiêu: “Em gái à, em có thấy sếp em phản nhân loại không?”
Thương Dục Hoành nhíu mày, kéo Tang Vãn đứng sau lưng mình, mặt lạnh nói một chữ: “Cút.”
“Em gái, anh nói em nghe, chọn người yêu đừng chọn loại miệng tiện như hắn, không thì em sẽ…”
“Rầm!” Cửa bị đóng sầm lại, cắt đứt lời anh chưa kịp nói hết.
Tang Vãn ôm túi trong tay, ngẩng mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt: “Đi đâu?”
Thương Dục Hoành không trả lời, chỉ xoay người đi xuống bãi xe ngầm, cô cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn đi theo anh như một cái đuôi nhỏ.
…
Chiếc Cayenne đen lao vun vút trên phố đêm náo nhiệt. Khi tới gần một ngã tư, Thương Dục Hoành đột nhiên dừng xe bên đường, mở cửa bước xuống.
Tang Vãn theo phản xạ định mở cửa xuống theo nhưng đúng lúc đó, một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai:
“Ngồi yên trong xe. Nếu bị dán vé phạt thì trừ vào lương cô.”
Tang Vãn: “...Vâng.”
Cô đẩy kính lên, trong lòng thầm rủa: Phạt c.h.ế.t anh luôn đi cho rồi!
Thương Dục Hoành vừa rời khỏi, xe liền chìm vào bóng tối. Mắt Tang Vãn lại nháy nháy khó chịu, bất chợt, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.
Lúc này cô mới nhớ ra, mấy hôm trước cô từng đeo kính áp tròng đi ngủ, giờ chắc bị nhiễm trùng rồi. Ban nãy còn định tan làm ghé tiệm thuốc mua thuốc nhỏ mắt cơ mà.