NUÔNG CHIỀU - Chương 43: Giận dỗi
Cập nhật lúc: 2025-06-24 06:32:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý ngoài lời chính là: Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh.
Thương Dục Hoành siết chặt hai tay thành nắm đấm, nghe câu này, lý trí như bị kéo trở lại.
“Hôm nay làm xong việc chưa?” Giọng anh vẫn mang theo cơn giận chưa tan, khiến người ta rùng mình.
Tang Vãn bật cười lạnh vài tiếng, không chút biểu cảm mà kéo Thịnh Sơ ra xa, còn Thịnh Sơ đang đứng bên cạnh chỉnh lại quần áo bị anh làm rối, mặt mày khó chịu.
Da tay hai người vô tình chạm nhẹ, khiến tim Tang Vãn khẽ rung lên như thể có thứ gì đó đang dậy sóng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thương đã quan tâm, tôi đã hoàn thành công việc trước khi tan ca rồi.” Cô cũng không khách khí mà đáp trả.
Nói xong, cô kéo tay Thịnh Sơ định rời đi, Thương Dục Hoành không chịu, lập tức túm lấy cổ tay cô kéo lại.
“Cô chưa nói với cậu ta về mối quan hệ của chúng ta à?”
Nụ cười của Thương Dục Hoành mang theo chút hiểm ác, không chút che giấu sự nguy hiểm đang rình rập.
Tang Vãn muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện sức anh quá mạnh, hoàn toàn không thoát nổi: “Tổng giám đốc Thương nói đùa rồi, chúng ta thì có quan hệ gì chứ.”
Vừa nghe vậy, Thương Dục Hoành càng thêm tức giận, anh kéo mạnh tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Cô còn việc chưa làm xong, chưa được tan ca.”
“Tôi có việc rồi, buông ra... đau, anh làm tôi đau rồi…”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn nhăn lại, làn da trắng nõn lập tức ửng đỏ.
Thịnh Sơ mím chặt môi, nhìn bóng dáng Tang Vãn bị kéo đi mà vẫn không dám làm chuyện ngu xuẩn như Thương Dục Hoành.
…
Cho đến khi vào bãi đậu xe dưới tầng, cuối cùng Thương Dục Hoành cũng không thắng nổi sự phản kháng của Tang Vãn, đành bực dọc buông tay.
Anh ấn khóa xe: “Lên xe.”
“Không lên.” Tang Vãn cũng nổi giận, phồng má: “Tôi đâu phải thư ký của anh, sếp trực tiếp của tôi là giám đốc Lê. Chị ấy không giao việc thì tôi…”
Bất ngờ, môi cô truyền đến cảm giác đau nhói, gương mặt anh áp sát lại, cô hoảng hốt giơ tay định đẩy anh ra.
Nhưng Thương Dục Hoành đã đoán trước, ép cô vào bên hông xe, một tay đỡ sau đầu cô, cúi xuống hôn càng sâu hơn.
“Bốp!”
Một cái tát giòn tan vang vọng khắp bãi đỗ xe, Thương Dục Hoành bị tát lệch mặt, lạnh lùng kéo giãn khoảng cách.
Mắt Tang Vãn rưng rưng nước, cắn môi:
“Anh quá đáng rồi. Tôi còn chưa hỏi anh hôn ai, sao anh lại xen vào chuyện tôi kết bạn với ai?”
“Hôn?”
Mắt Thương Dục Hoành chớp lên tia nghi hoặc như đang nghiền ngẫm hai chữ ấy.
Rồi Tang Vãn thấy anh cụp mắt, bật ra một tiếng cười trầm thấp từ ngực: “Tang Vãn, từ bao giờ cô bắt đầu quan tâm đến tôi vậy?”
Một tay anh chống vào thân xe, thân thể hơi nghiêng tới, cổ áo sơ mi mở rộng, trông chẳng giống chút nào với vẻ nghiêm túc thường ngày.
Gương mặt Tang Vãn đỏ bừng đến tận tai. Cô chỉ là bị hành động vừa rồi của anh làm sợ hãi, vội đưa tay che môi, sợ anh lại mất kiểm soát.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí mập mờ dần dần tan đi, Thương Dục Hoành cũng như lấy lại chút lý trí.
…
“Reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên giữa hai người. Thương Dục Hoành cụp mắt, lấy điện thoại ra nghe.
Tang Vãn nhân cơ hội định lẻn đi nhưng chưa kịp chạy được mấy mét đã bị anh túm cổ áo kéo lại, cánh tay anh khóa quanh cổ cô.
Cô ngã trọn vào lòng anh, không dám nhúc nhích, sợ chạm phải nơi không nên chạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-43-gian-doi.html.]
Đầu mũi là hương nước hoa nam quen thuộc trên người anh, cô lơ đễnh nghịch mấy sợi chỉ thừa trên áo mình.
“Cô ấy tỉnh rồi, nói muốn gặp cậu.” Giọng Kỷ Tô vang lên đều đều.
“Ừ, biết rồi.” Thương Dục Hoành trả lời.
Cuộc gọi rất ngắn, Tang Vãn còn chưa kịp hóng thêm gì thì đã bị ánh mắt nghiêm nghị của anh chặn lại.
Anh buông cô ra, mở cửa ghế phụ, ý bảo cô vào ngồi nhưng Tang Vãn lại không muốn.
Bạn gái anh còn chưa lên xe, cô đâu dám ngồi vào ghế bạn gái người ta.
“Tôi không dám ngồi vào ghế đặc biệt dành cho bạn gái tổng giám đốc Thương đâu.” Cô cười nhạt, mở cửa ghế sau định chui vào.
Thế nhưng một cánh tay vắt qua eo cô, cô bị bế bổng lên.
Thương Dục Hoành mặt lạnh như tiền, nhét cô vào ghế phụ, khóa cửa lại rồi đi vòng qua ghế lái.
“Còn giận à?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trách móc nhưng lại mang vài phần cưng chiều.
Tang Vãn bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi với anh chỉ là cặp đôi theo hợp đồng, đôi bên cùng có lợi, làm gì có tư cách mà giận với dỗi.”
“Nếu là cặp đôi thì sao lại đội nón xanh cho tôi?” Thương Dục Hoành cau mày, giọng như lẽ đương nhiên.
Gặp kiểu người bá đạo như vậy, Tang Vãn cạn lời.
“Tôi nghĩ chắc tổng giám đốc Thương hiểu nhầm rồi, chúng ta chỉ là ‘cặp đôi theo hợp đồng’ mà…”
Tang Vãn cố giải thích nhưng khi anh lại nghiêng người đến gần, cô bỗng quên mất định nói gì.
Dư âm từ nụ hôn vẫn còn trên môi, cô không dám nói linh tinh nữa, chỉ đành cúi gằm đầu.
“Tang Vãn.” Thương Dục Hoành xắn tay áo, giọng trầm thấp: “Đừng có đội nón xanh cho tôi.”
*Nón xanh: ý chỉ cắm sừng, không chung thủy.
Dứt lời, anh đã khởi động xe. Bên tai cô vẫn vang vọng giọng nói của anh, cô chỉ biết quay mặt nhìn ra cửa sổ.
…
Dọc đường hai người không nói gì, xe Cayenne đen dừng lại dưới tầng hầm của một khu chung cư cao cấp. Tang Vãn cứ thế theo Thương Dục Hoành bước vào thang máy.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Cuối cùng cũng tới, cô ấy cứ đòi gặp cậu.” Kỷ Tô lên tiếng ngay khi mở cửa, giọng có chút nôn nóng.
Thương Dục Hoành như đã biết trước:
“Ừ.”
Vừa định đóng cửa, Kỷ Tô thấy phía sau anh còn một cô gái trẻ đi cùng, khẽ cong môi: “Em gái, vào đi.”
Cửa phòng Hàn Thanh Đại mở toang, mặt cô ấy không son phấn, trông tiều tụy hơn ngày thường rất nhiều. Thấy Thương Dục Hoành, cô lập tức nhào vào ôm anh.
“Dục Hoành, em sợ…” Mấy giọt nước mắt lăn dài từ hốc mắt Hàn Thanh Đại rơi lên cổ áo sơ mi của anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ về sau đầu cô: “Anh đã báo cảnh sát rồi, ông ta sẽ không đến làm hại em nữa đâu.”
Kỷ Tô thở dài, khẽ đóng cửa phòng, nhưng không may dẫm phải chân Tang Vãn đang đứng cạnh.
“Xin lỗi.” Kỷ Tô cười cười với cô.
Tang Vãn lắc đầu, giọng có chút thăm dò: “Tổng giám đốc Thương với chị Thanh Đại tình cảm thật tốt nhỉ.”
“Haiz, cô ấy thật sự rất khổ.” Kỷ Tô cảm thán một câu, không trả lời trực tiếp: “Hồi nhỏ bị cha dượng xâm hại suốt một thời gian dài, vừa mới ổn định cuộc sống thì ác mộng đó lại quay lại. Ai mà chịu nổi chứ…” Anh đưa tay day trán, liên tục thở dài.
Tang Vãn cúi đầu, bỗng thấy Hàn Thanh Đại dường như thật sự cần Thương Dục Hoành hơn cô.
“Cũng thật đáng thương…” Cô cũng học Kỷ Tô thở dài một tiếng.
Kỷ Tô nhìn thấy dáng vẻ của cô thì thấy buồn cười, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô. Đúng lúc này, Thương Dục Hoành mở cửa bước ra, bắt gặp ngay cảnh đó.