Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 42: Ai cho cậu hôn cô ấy?

Cập nhật lúc: 2025-06-24 06:32:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yết hầu của Thịnh Sơ khẽ chuyển động, định nói lại thôi, hai tay đặt trên vai Tang Vãn bất giác siết chặt hơn vài phần.

Tang Vãn cười khẩy một tiếng, hất tay anh khỏi vai mình: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ với anh ấy chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.”

Câu nói này không biết là nói cho Thịnh Sơ nghe, hay là cô đang tự nhủ với chính mình.

Nghe vậy, Thịnh Sơ ngẩn người, dường như không ngờ Tang Vãn lại nói ra những lời như thế: “Vãn Vãn…”

“Tớ đói rồi, đi ăn cơm đi.”

Tang Vãn biết anh còn muốn nói thêm gì đó nên cố tình lên tiếng cắt ngang, thuận tay kéo tay áo anh, lôi anh đi về phía trước.

Bên kia, Thương Dục Hoành vừa nghe Hàn Thanh Đại nói vừa lười biếng rít thuốc. Bất ngờ trong đôi đồng tử đen láy lóe lên hình ảnh Tang Vãn và Thịnh Sơ tay trong tay xuất hiện trên vỉa hè. Anh lập tức với tay lấy điện thoại, không ngờ động tác quá mạnh, hất đổ luôn gạt tàn thuốc trên bảng điều khiển.

Hàn Thanh Đại dùng khăn giấy lau khóe mắt đẫm nước, ngẩng đôi mắt long lanh nhìn anh: “Anh sao vậy?”

“Không sao.” Thương Dục Hoành đáp, rồi lập tức khởi động xe, lái về phía Tang Vãn vừa đi qua.

Ngón tay thon dài của người đàn ông cúi xuống nhặt những mẩu giấy bị gió thổi tung, ánh mắt sâu thẳm không hiện chút cảm xúc.

Mấy hôm nay, Tang Vãn không chủ động tăng ca nữa, đến giờ là về, cũng không giả vờ “vô tình gặp gỡ” Thương Dục Hoành như trước. Nếu muốn biết thêm tin tức gì thì cô sẽ chủ động tìm Hạ Tuyên hỏi.

Chiều thứ Sáu, cô như thường lệ tan làm đúng giờ, sau khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thang máy xuống tầng.

Khi thang máy đến tầng bộ phận thương hiệu, cô vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa bước vào, không để ý trong thang đã có người. Cô định chia sẻ một video thú vị cho đồng nghiệp thì ánh mắt chợt dừng lại ở người đang đứng quay lưng phía trước, tim cô đập mạnh một nhịp.

Cô luống cuống cất điện thoại, định quay đầu đi thì đúng lúc người đàn ông ấy cũng quay đầu lại như vừa nghe thấy động tĩnh của cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

“Chào Tổng giám đốc Thương...” Tang Vãn ngượng ngùng chào.

“Ừm.” Thương Dục Hoành đáp lại rất bình tĩnh.

Sài Thanh Oánh tự nhiên nhận ra bầu không khí giữa hai người khác lạ, liền mở lời pha trò: “Hôm nay tổng giám đốc Thương tan làm sớm vậy, có hẹn hò à?”

Tang Vãn trừng to mắt kinh ngạc nhìn cô ấy, khẽ mấp máy môi như đang nói: “Cậu không muốn sống nữa à, dám hỏi chuyện riêng của tổng giám đốc?”

Không khí trong thang máy lập tức trở nên im lặng đáng sợ. Tang Vãn nghĩ lần này chắc Sài Thanh Oánh tiêu đời rồi. Nhưng cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ định đùa một câu cho vui.

Sài Thanh Oánh là một người có tính cách mâu thuẫn, làm việc chẳng suy nghĩ, lại dễ phạm lỗi như trước đây đã từng ăn cắp thành quả của Tang Vãn. Nhưng cũng không phải người có tâm địa xấu xa, chỉ là sau chuyện đó thì tình bạn giữa hai người cũng chẳng còn như trước.

Thương Dục Hoành nghiêng người liếc nhìn cô, trầm giọng “Ừm” một tiếng.

Sài Thanh Oánh gật đầu, làm bộ khoác lấy tay Tang Vãn: “Em với Vãn Vãn cũng đi hẹn hò với bạn trai nè. Em thấy công ty mình hay thật đấy, không ép nhân viên tăng ca, không thì sớm muộn gì cũng chia tay.”

“Không hẹn hò thì phải chia tay sao?” Giọng nói trầm thấp, gợi cảm của Thương Dục Hoành vang lên bên tai họ, như thể đang hỏi Tang Vãn.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu vì sao gần đây Tang Vãn giận dỗi, thì ra là vì thấy cả hai không hẹn hò như những cặp đôi khác.

“Phải chứ, không thì làm sao thấu hiểu tình cảm nhau hơn được.”

Sài Thanh Oánh nháy mắt tinh nghịch, rồi thúc khuỷu tay Tang Vãn, ý bảo cô cũng nói gì đi.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Đúng vậy, nếu không thì khác gì góa phụ đâu.” Tang Vãn nhún vai.

Thương Dục Hoành khẽ cười, ánh mắt sáng lên: “Vậy tôi đề nghị hai người nghỉ việc sớm, về nhà mà hẹn hò.”

Tang Vãn: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-42-ai-cho-cau-hon-co-ay.html.]

Sài Thanh Oánh: “…”

“Tổng giám đốc Thương, em không có ý đó…” Sài Thanh Oánh nhận ra mình đùa quá trớn, vội giải thích.

Đúng lúc đó, thang máy dừng. Thương Dục Hoành cũng chẳng buồn đôi co, bước nhanh ra ngoài.

Tang Vãn nhìn bóng lưng dần khuất của anh trong đám đông, thở dài. Cô đoán chắc anh đang đi tìm ai đó rồi.

“Bạn trai tôi tới đón rồi, Vãn Vãn, tôi đi trước nha.” Sài Thanh Oánh vẫy tay.

“Ừ, đi đường cẩn thận.” Tang Vãn mỉm cười đáp lại.

Từ sau khi không còn ở chung nhà với Sài Thanh Oánh, quan hệ giữa họ dường như dần hòa hoãn trở lại. Cũng nhờ chuyện đó, cô mới hiểu ra: những gì mạng nói “đừng ở chung nhà với bạn thân” là đúng thật.

Cô lấy tai nghe từ túi ra, một mình vừa nghe nhạc vừa lang thang trên phố. Cô tạm thời chưa muốn về nhà, chỉ muốn đi dạo g.i.ế.c thời gian.

“Vãn Vãn.” Thịnh Sơ từ xa vừa nghịch chìa khóa xe vừa gọi cô.

Tang Vãn tháo tai nghe, ngẩng đầu nhìn, anh đã bước nhanh lại gần.

“Sao cậu đến đây?”

“Tớ đến đón cậu tan làm. Giờ này khó bắt xe, mà xe buýt thì đông.”

Nghe những lời ấy, Tang Vãn bỗng thấy mũi cay cay. Ở nơi thành phố xa lạ này, có một người bạn quan tâm mình như vậy thật sự là điều quý giá.

Cô đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c Thịnh Sơ, rồi vùi mặt vào lòng anh. Thịnh Sơ tưởng cô đang khóc, liền ôm chặt lấy cô: “Đừng xúc động quá, làm tớ ngại đấy.”

“Đáng ghét!” Tang Vãn dỗi nhẹ một câu.

Lúc đi được vài bước, Thương Dục Hoành mới nhớ ra bản kế hoạch cần nộp sáng mai vẫn để trong văn phòng, nên quay lại lấy.

Cũng chính vì vậy, anh vô tình bắt gặp cảnh Tang Vãn đang gục vào lòng Thịnh Sơ khóc.

Tim anh như bị một tảng đá đè nặng, không khí xung quanh như loãng đi, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đôi mắt đen láy của anh nheo lại, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Tang Vãn vốn không định khóc, nhưng do Thịnh Sơ trêu chọc nên nước mắt không kiềm được mà rơi.

“A…!” Cô bất ngờ nhắm mắt, lấy mu bàn tay chà chà mắt.

“Sao vậy?” Thịnh Sơ lập tức cúi người xuống, tiến lại gần hơn.

“Cát bay vào mắt.” Tang Vãn tháo kính, mặt nhăn lại vì đau.

Thịnh Sơ nghiêng người, tiến sát thêm chút nữa, nhẹ nhàng thổi vào mắt cô, giọng dịu dàng không thể dịu dàng hơn: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn rồi…”

“Bốp!”

Một cú đ.ấ.m bất ngờ giáng xuống khiến Thịnh Sơ ngã lăn ra đất. Đầu óc anh choáng váng, còn chưa kịp nhìn rõ ai đánh mình thì cả người đã bị túm cổ áo lôi dậy.

“Ai cho cậu hôn em ấy?” Thương Dục Hoành mắt đỏ rực, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

Tang Vãn và Thịnh Sơ đều ngơ ngác như bị sét đánh, sững người nhìn anh.

“Cô ấy là bạn gái tôi, sao tôi lại không được hôn cô ấy?” Thịnh Sơ nhổ một ngụm máu, cố ý nói như vậy để gây hiểu nhầm.

Tang Vãn nhanh chóng chen vào giữa hai người, vô tình rút ngắn khoảng cách giữa cô và Thương Dục Hoành: “Tổng giám đốc Thương, bây giờ là sau giờ làm việc.”

Loading...