Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 40: Điếc rồi à?

Cập nhật lúc: 2025-06-24 06:32:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Thịnh Sơ đầy kinh ngạc, đôi mắt trợn to đột ngột. Vài giây sau, anh giơ tay ra hiệu cho Tang Vãn bỏ tay xuống.

Tang Vãn kiễng chân, cơ thể dán sát vào người anh ta, đôi đồng tử màu hổ phách chứa đầy phẫn nộ.

Thương Dục Hoành đút hai tay vào túi, cúi mắt lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, biểu cảm vẫn lạnh như băng nhưng không phản kháng.

Ánh mắt anh trượt xuống, lập tức trông thấy vết bầm nhạt phía dưới nhân trung của cô, trong không khí còn phảng phất mùi thuốc sát trùng, lông mày Thương Dục Hoành cau lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

“Tang Vãn!” Thịnh Sơ bước lên một bước, kéo cánh tay cô, tách hai cơ thể gần như dán vào nhau ra: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Đây là lần đầu tiên Thịnh Sơ tức giận đến thế, giọng nói cũng nặng hơn bình thường rất nhiều. Âu Soái đứng bên cạnh âm thầm hóng chuyện, không dám có thêm hành động nào.

Tiếng quát của anh nhanh chóng kéo thần trí Tang Vãn trở lại, cô bĩu môi, mạnh tay đẩy người đối diện ra.

“Anh ấy nói mấy câu tớ không muốn nghe.” Tang Vãn làm ra vẻ chẳng quan tâm.

Thịnh Sơ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Dục Hoành: “Thương tổng, Vãn Vãn không cố ý mạo phạm anh đâu, thật sự xin lỗi.”

Thương Dục Hoành vẫn đứng thẳng bất động, bên môi hiếm khi cong lên thành một nụ cười nhạt, nỗi lo lắng trong lòng vì vết thương trên mặt Tang Vãn lập tức bị cơn giận vô cớ thay thế: “Cô chưa nói với họ về quan hệ của chúng ta à?”

Tang Vãn lập tức ngẩn người, nụ cười mới nở liền tắt ngúm, cố ý hỏi lại: “Chúng ta có quan hệ gì chứ?”

Thương Dục Hoành bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm, giơ tay như định bóp cổ cô để uy hiếp.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Cô còn đến đây làm gì? Cảm thấy vết thương hôm qua còn nhẹ lắm hả?” Lời của bà chủ đột ngột vang lên, cắt ngang hành động của anh.

Anh quay đầu nhìn sang, người vừa đến là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc tạp dề hoa nhí, gương mặt dữ tợn.

“Là thế này, về chuyện chị phản ánh thị trường Nam Nam Cốc có hàng giả lưu thông, chúng tôi cần chị hợp tác tìm bằng chứng.” Tang Vãn vẫn giữ giọng điềm đạm, bình tĩnh giải thích.

Nhưng bà chủ chẳng buồn nghe cô nói, chụp lấy cây chổi ở cửa định đánh cô:

“Gọi mấy người tới là để giải quyết vấn đề, sao lại kéo tôi vào? Không giải quyết được thì cút! Tôi sẽ đăng lên mạng để dân mạng chửi c.h.ế.t mấy người, cho công ty mấy người phá sản luôn!”

Vừa mắng, bà ta vừa vung chổi đánh Tang Vãn.

Nhưng Thương Dục Hoành không để bà ta chạm được vào người cô. Anh lập tức giật lấy cây chổi, ném mạnh ra ngoài, kéo Tang Vãn ra phía sau mình trước khi Thịnh Sơ kịp phản ứng.

“Bây giờ trên thị trường toàn hàng giả, tôi còn buôn bán cái gì nữa? Đám hàng tôi nhập chẳng ai mua nổi, giá vốn thì cao, ai mà muốn mua của tôi?” Bà chủ ngồi phịch xuống sofa, giả vờ lau nước mắt.

Thương Dục Hoành ngồi đối diện, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Cổ áo sơ mi trắng của anh mở toang, n.g.ự.c và cánh tay dính bụi, anh chẳng mấy quan tâm, chân dài vắt chéo, ánh mắt sắc lạnh.

Tang Vãn, Thịnh Sơ và Âu Soái không có chỗ ngồi, đành đứng phía sau như mấy trợ lý, nhìn cảnh tượng có phần buồn cười.

“Gọi mấy người tới để giải quyết vấn đề, chứ không phải giải quyết tôi!” Bà chủ ôm mặt khóc nức nở lần nữa.

Hút xong điếu thuốc, Thương Dục Hoành dụi tàn lên bàn trà phủ đầy bụi, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng: “Bà đánh cô ấy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-40-diec-roi-a.html.]

Bà chủ khựng lại, rõ ràng không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là như vậy, lắp ba lắp bắp: “Tôi đâu cố ý… tại nó không biết né, tự đ.â.m vào tôi…”

“Bốp!”

Chiếc gạt tàn rơi xuống bên chân bà ta, vỡ tan tành. Bà ta trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.

“Bà lấy cái gan nào mà dám động vào người của tôi?” Thương Dục Hoành ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, gân xanh nổi trên trán, lạnh lùng nói tiếp: “Những đại lý ở Nam Nam Cốc, chúng tôi sẽ tuyển lại hết.”

Lần đầu tiên Tang Vãn dùng từ "m”đáng sợ” để mô tả một người. Trước đây Thương Dục Hoành đã chẳng dễ nói chuyện, nhưng cảnh hôm nay trước mặt bao người mà cầm đồ ném thẳng vào người khác là lần đầu tiên cô thấy.

Bà chủ nghe vậy liền hoảng hốt, lập tức bật dậy: “Cậu là cái thá gì? Dựa vào đâu mà tước quyền hợp tác giữa tôi và Mỹ Ích? Tôi sẽ kiện cậu lên công ty!”

Giọng bà ta đầy phẫn nộ, tay nắm chặt thành nắm đấm, mắt trừng trừng nhìn người đàn ông đối diện.

Thương Dục Hoành lại châm thêm một điếu thuốc, lần này chẳng thèm nhìn bà ta: “Giám đốc phụ trách chi nhánh Mỹ Ích ở thành phố Giang Minh, Thương Dục Hoành.”

Anh khẽ gảy tàn thuốc, trong mắt hiện lên sự tức giận: “Cứ việc kiện.”

“Được! Tôi nhớ mặt cậu rồi! Cứ chờ đấy!”

Bà ta không cam lòng, giơ điện thoại định gọi ngay.

Thương Dục Hoành không muốn ở lại lâu, vừa rít thuốc vừa rời khỏi nhà bà chủ. Tang Vãn trong lòng thấy bất an, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lòng bàn tay Thịnh Sơ ướt đẫm mồ hôi, nhìn bà chủ đang gọi điện, không nói gì, lặng lẽ rời đi.

“Thương tổng!” Thương Dục Hoành chân dài, Tang Vãn phải chạy lúp xúp mới đuổi kịp. Khi anh quay đầu lại, cô hít một hơi rồi nói: “Đại lý ở Nam Nam Cốc không dễ tuyển đâu… bỏ luôn vậy có hơi đáng tiếc…”

Cô hơi chần chừ trong lời nói, vốn dĩ Lê Hàm cử cô tới là để điều tra và giải quyết vấn đề, ai ngờ lại thành ra giải quyết luôn cả người ta.

Thương Dục Hoành sắc mặt khó coi, giọng đầy tức giận, bước tới gần cô:

“Không dễ tuyển thì bỏ, có gì phải tiếc!”

“Vậy anh có thể nói với phòng nhân sự một tiếng được không… Đừng tính vụ này là điểm trừ…” Tang Vãn định đưa tay kéo vạt áo anh nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.

Vừa dứt lời, quả nhiên thấy mặt Thương Dục Hoành càng đen hơn: “Tang Vãn, cô… mẹ nó…”

“Có tôi đây!” Cô chớp mắt nhẹ nhàng, giả vờ vô tội.

Thương Dục Hoành bị cái vẻ mặt đó làm cho vừa bực vừa buồn cười, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Tự mà giải thích đi, tôi chưa từng mở cửa sau cho ai cả.”

“Vậy anh mở cho tôi một lần thôi, một lần duy nhất, làm ơn mà ~” Tang Vãn xoay quanh anh như đang nũng nịu.

Sự u ám trên mặt Thương Dục Hoành dần tan đi theo nụ cười của cô, hồi lâu mới khẽ “ừm” một tiếng.

Quay người đi, ánh mắt anh lại bị vết thương dưới cằm cô thu hút, giơ tay bật nhẹ trán cô một cái: “Lần sau gặp chuyện như thế, tự đánh lại, đừng quan tâm khách hàng chó má gì cả.”

Tang Vãn hơi bất ngờ, không ngờ những lời này lại từ miệng Thương Dục Hoành nói ra, nhất thời quên cả đáp lại.

“Điếc rồi à?” Thấy cô không phản ứng, Thương Dục Hoành giơ tay bẹo má trắng nõn của cô, giọng mang theo chút cảnh cáo.

Loading...