Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 39: Tưởng cô chết rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-24 06:32:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơ thể luôn thành thật hơn não bộ, khi Thương Dục Hoành còn chưa kịp phản ứng, anh đã lao đến với tốc độ nhanh nhất.

Bên lề đường nằm một cô gái trông còn rất trẻ, n.g.ự.c và bụng đều đầy những vết d.a.o đâm, quần áo đẫm máu. Không biết người tốt bụng nào đã đắp tạm một chiếc áo khoác lên mặt cô, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cô gái.

Thương Dục Hoành cau mày, ban đầu vẫn giữ thái độ nghi ngờ. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô gái, vóc dáng có bảy phần giống Tang Vãn. Trong lúc đang bước đi, anh bỗng giẫm phải thứ gì đó.

Anh dừng lại, cúi mắt nhìn. Đó là một chiếc kính gọng nâu trà, mắt kính đã bị anh giẫm vỡ nát.

Một cơn rùng mình bất ngờ xuyên qua người anh, cảm giác choáng váng như sét đánh khiến đầu óc anh quay cuồng. Cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ như ảo giác.

Anh nhắm mắt lại vài giây để bình tĩnh rồi lại chạy đến bên cô gái, quỳ một gối xuống, định vén áo khoác che mặt để xác nhận lần cuối. Nhưng nghĩ đến tính khí nhỏ nhen của Tang Vãn mỗi khi uống say, anh lại dừng tay.

Thôi vậy. Cô ấy yếu ớt như thế, nếu tỉnh lại biết mình bị nhìn thấy trong bộ dạng thê thảm như thế này, chắc chắn sẽ sau lưng chửi anh không thương tiếc.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi 120 ngay đi!”

Thương Dục Hoành gầm lên, giọng lạnh đến mức gần như gằn ra từ cổ họng.

Đám người xung quanh đang tụm lại bàn tán xì xào, nghe thấy tiếng anh mới sực nhớ ra mà gọi xe cấp cứu.

Nhưng chỉ gọi xe thôi anh vẫn chưa yên tâm, còn báo cảnh sát. Hung thủ thì sớm đã biến mất không dấu vết.

Một lúc sau, xe cấp cứu tới. Anh cùng nhân viên y tế cùng đưa người lên xe. Đang định bước lên thì một y tá nói giọng trầm thấp: “Không còn dấu hiệu sự sống nữa, anh có chắc vẫn muốn đưa đến bệnh viện không?”

Lời vừa dứt, cơn giận dữ lập tức bùng lên trong đầu Thương Dục Hoành nhưng anh vẫn cố kìm nén: “Đưa đi.”

“Chúng tôi chỉ muốn nhắc trước thôi. Trong thị trấn này chuyện như vậy xảy ra thường xuyên, người ta cứ đợi đến lúc không còn hy vọng mới gọi cấp cứu, rồi lại trách ngược lại vì sao không cứu được, chúng tôi cũng bất lực lắm.” Nữ y tá thở dài, không nói thêm nữa.

Thương Dục Hoành day day thái dương đau nhức, không trả lời, chỉ âm thầm cầu nguyện có một phép màu nào đó xảy ra. Nếu không… anh biết phải ăn nói sao với cha cô đây?

Đúng lúc này, có người từ sau nhẹ nhàng vỗ lên vai anh, cái vỗ ẫy không mạnh, như gãi ngứa. Anh bực bội quay đầu lại, tưởng là y tá lại muốn nói gì.

“Thương tổng, đúng là anh rồi! Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm… Tôi cũng vừa với…” Tang Vãn tay cầm một cây kem, đuôi lông mày khi nói hơi cong lên.

Hôm nay cô không đeo kính, đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh, thêm vài phần quyến rũ.

Lời chưa dứt, cô đã bị ôm chặt vào một vòng tay ấm áp vững vàng.

Thương Dục Hoành mặt mày lạnh lùng, không có chút biểu cảm, quanh người toàn là sát khí, tất cả đều cho thấy tâm trạng tệ hại đến cùng cực của anh.

Từ tiệm bánh bên đường, Thịnh Sơ vừa ra khỏi cửa, trên tay còn cầm miếng bánh kem dâu, ngẩng đầu lên thì đúng lúc thấy cảnh tượng kia.

Anh cắn môi, cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, môi mím thành đường thẳng. Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, anh bước về phía họ.

Bị ôm càng lúc càng chặt, gần như không thể thở nổi, Tang Vãn phải gõ nhẹ vào vai Thương Dục Hoành: “Tôi… thở không nổi rồi…”

Nghe vậy, anh mới chịu buông cô ra. Anh đút một tay vào túi, mặt vẫn mang bộ dạng như thể cả thế giới đang nợ anh tiền.

“Không có chuyện gì thì chạy lung tung làm gì.” Giọng anh lạnh như băng khiến người nghe phải rùng mình.

Tang Vãn nheo mắt nhìn kỹ anh, cố gắng từ nét mặt anh tìm ra chút biểu cảm nào khác nhưng quả thật khuôn mặt này lạnh lẽo đến mức có thể rơi băng.

“Sếp cử tôi đi công tác, bộ phận thương hiệu chỉ có mình tôi thôi.”

Cô nhún vai, đưa kem lên l.i.ế.m một miếng, giọng nhẹ nhàng như đang tán gẫu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-39-tuong-co-chet-roi.html.]

Hai người đi song song trên đường, Thương Dục Hoành chẳng nói gì. Một lúc sau, anh như chợt nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn cô.

Bị anh nhìn chằm chằm, Tang Vãn thấy hơi chột dạ, theo thói quen định đẩy gọng kính, nhưng rồi mới nhận ra... Kính mất rồi, hình như tối qua trong lúc can ngăn cãi nhau đã bị văng đi đâu đó.

“Lúc nãy anh bị sao vậy?” Cô giả vờ hỏi bâng quơ.

Gương mặt Thương Dục Hoành bỗng trở nên nghiêm trọng, đồng tử co lại: “Tưởng cô c.h.ế.t rồi.”

“Gì cơ?” Tang Vãn sững người.

“Cô gái nằm dưới đất lúc nãy trông rất giống cô.” Anh bước nhanh hơn, giọng vẫn lạnh lùng.

“Nên anh chạy đến để… thu xác cho tôi sao?” Tang Vãn nhướng mày, giọng mỉa mai.

“Không.” Anh quay đầu lại, nhướng mày: “Xem cô đã c.h.ế.t hẳn chưa.”

“Anh…” Khuôn mặt Tang Vãn đỏ bừng vì giận, chỉ muốn c.h.é.m anh ra làm trăm mảnh: “Anh nguyền rủa người ta thế à? Thương Dục Hoành, anh vô sỉ!”

Anh liếc cô một cái, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhẹ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dù Tang Vãn có giận cỡ nào thì cũng chỉ dám đ.ấ.m đá vào bóng lưng anh. Sợ anh quay lại bắt gặp, cô cũng chỉ dám phát tiết một lúc rồi thôi.

“Xử lý xong chuyện chưa?”

Cả hai đi đến trước cửa hàng nhượng quyền của Mỹ Ích, Thương Dục Hoành đứng trên bậc cao, cúi đầu nhìn cô.

Cây kem đã ăn hết, Tang Vãn cầm bao bì xoay xoay trong tay: “Chưa.”

Đúng lúc này, Thịnh Sơ xách bánh và trà sữa dâu tươi mới ra khỏi lò, bước nhanh tới: “Vãn Vãn, bánh kem dâu và trà sữa dâu mà cậu thích nhất đây.”

“Sao cậu biết hôm nay tớ đang thèm ngọt vậy?”

Tang Vãn cười tươi, để lộ hai chiếc răng khểnh dễ thương, nhìn ngốc nghếch mà đáng yêu.

Thương Dục Hoành cụp mắt, ánh nhìn vô thức quét qua hai người, trong lòng bỗng thấy chua xót. Cảm giác này rất lạ nhưng anh lại không nói rõ được nguyên do.

Thịnh Sơ gãi đầu, cười ngốc: “Giữa chúng ta còn phải hỏi câu đó à.”

“Tang Vãn, tối qua tôi thấy trên vòng bạn cô nói thèm bánh dâu, nên…”

Âu Soái cũng chạy tới, tay xách đúng loại bánh và trà sữa như Thịnh Sơ. Nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt đen như mực của Thương Dục Hoành, liền khựng lại: “Chào Thương tổng… buổi sáng tốt lành.”

“Chào.” Thương Dục Hoành không tỏ vẻ gì nhưng sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Tang Vãn thầm thở dài. Cô rất muốn ăn đồ ngọt nhưng ăn nhiều quá thì sợ đau răng mất.

“Cảm ơn anh, Âu Soái, bạn thân tooinđã mua cho tôi rồi, anh đem về ăn nhé.” Cô với Âu Soái vốn chỉ gặp vài lần, không tiện nhận đồ từ người ta.

Âu Soái biết cô đang từ chối, cố vớt vát:

“Tang Vãn, tôi đã mua rồi, hay là để tôi bỏ tạm vào tủ lạnh cho cô nha?”

“Đồ ngọt chứa nhiều calo, ăn nhiều dễ tăng cân, đẩy nhanh quá trình lão hóa, còn có thể gây tiểu đường, đường huyết cao…” Thương Dục Hoành đột nhiên chen vào như cố tình phá chuyện.

Tang Vãn thấy vậy, liền bước lên một bước, đưa tay bịt miệng anh lại.

Loading...