Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 37: Không có chuyện gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì!

Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:36:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô chắc chứ?” Thương Dục Hoành nhướng mày rậm, hạ mắt xuống, giọng điệu khó đoán.

Nghe vậy, ánh mắt Tang Vãn bỗng sáng rỡ lên: “Chắc chắn.”

Cô đã cố gắng rất lâu, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được anh buông lỏng.

Thương Dục Hoành như thể đã sớm đoán được câu trả lời của cô, anh quay lại chỗ vừa nãy. Anh vắt chân ngồi xuống, từ trong túi rút ra một bao thuốc, tiện tay lấy một điếu, rồi bắt đầu xoay tròn bóp bẹp nó.

Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không rõ rốt cuộc hành động này của anh là đồng ý hay không đồng ý.

Điếu thuốc bị anh vò đến méo mó, anh lại nghịch bật lửa trong tay nhưng vẫn không chính diện trả lời câu hỏi của cô.

Tang Vãn khẽ thở dài. Khi cô cho rằng hôm nay Thương Dục Hoành vẫn sẽ không đồng ý, thì giọng nói lười nhác của người đối diện vang lên: “Tuỳ cô.”

Ngón tay cô đặt lên lưng ghế dần siết chặt lại, bất ngờ vì sự đồng ý đầy đột ngột của anh. Dù vậy, cô vẫn cố gắng giấu kín niềm hân hoan trong lòng.

Không hiểu vì sao, lúc ấy Tang Vãn lại có cảm giác như mình và Thương Dục Hoành thật sự đang yêu nhau, rõ ràng chỉ là người yêu hợp đồng mà thôi...

“Được rồi, tổng giám đốc Thương, lát nữa tôi sẽ soạn hợp đồng rồi gửi qua email cho anh. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Tang Vãn đưa bàn tay chưa truyền dịch ra bắt tay, khóe miệng nở nụ cười rõ rệt.

Nhưng Thương Dục Hoành lại không như cô tưởng tượng, chẳng hề bắt tay:

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Cẩn thận đột tử.”

Nghe anh nói vậy, Tang Vãn mới chợt nhận ra đã gần mười một giờ đêm. Đợi cô truyền dịch xong rồi về nhà chắc cũng nửa đêm, nếu còn thức thêm nữa thì đúng là dễ đột tử thật...

“Cảm ơn tổng giám đốc Thương đã quan tâm.” Cô rút tay về, nụ cười vẫn không giảm.

Anh cất bật lửa đi, tựa người vào lưng ghế, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống:

“Tôi chỉ không muốn ngày mai nghe được tin cô c.h.ế.t đột ngột. Đến lúc đó công ty lại phải bồi thường, phiền c.h.ế.t đi được.” Anh đứng dậy như định rời khỏi phòng truyền dịch.

Tang Vãn nghe giọng điệu ghét bỏ rõ mồn một ấy, lại không hề tức giận. Sau khi anh rời đi, nét mặt cô bỗng chốc trở nên nghiêm túc khác thường.

Kế hoạch của cô, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi.

Ngày hôm sau, tất cả các cuộc họp và buổi huấn luyện đều đã kết thúc, các phòng ban bắt đầu tổ chức cho nhân viên quay lại Giang Minh.

Tang Vãn kéo vali đứng trong sảnh khách sạn, ánh mắt vô thức liếc về phía thang máy như đang tìm kiếm ai đó.

“Mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta đi thôi.” Người phụ trách bộ phận hành chính lên tiếng.

Cô vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ, Sài Thanh Oánh thấy thế liền đưa tay huých nhẹ vào cô: “Hồn để quên trong phòng à?”

“Không, chỉ là... nhìn linh tinh thôi.” Cô lúng túng thu ánh mắt lại, kéo vali lên xe buýt.

Sài Thanh Oánh biết thừa cô đang nghĩ gì, vì vậy khi vừa yên vị, liền cố ý nói to:

“Sao không thấy tổng giám đốc Thương nhỉ? Anh ấy không đi cùng mình à?”

Tang Vãn muốn bịt miệng cô nàng nhưng đã quá muộn...

“Tổng giám đốc Thương sao có thể chịu ủy khuất chen chúc với chúng ta trên xe buýt được chứ? Với lại, bạn gái người ta đến rồi, tất nhiên là phải đi cùng bạn gái rồi.” Một nữ nhân viên ngồi phía trước Tang Vãn đáp lời, sau đó quay đầu lại, ngữ khí đầy hóng hớt: “Này Tang Vãn, nghe nói tổng giám đốc Thương là họ hàng của cô à? Vậy cô có biết bạn gái anh ấy là ai không?”

Tang Vãn khẽ cau mày: “Họ hàng?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc tự nói đấy. Cô giấu kỹ thật đó nha.” Cô nàng kia cười hì hì.

Tang Vãn chôn đầu sau lưng ghế, chẳng muốn nói thêm gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-37-khong-co-chuyen-gi-thi-chay-linh-tinh-cai-con-me-gi.html.]

Thứ Hai, lại là một ngày làm việc mới. Sau khi xử lý xong công việc, Tang Vãn dời mắt khỏi màn hình máy tính, mở điện thoại. Tin nhắn giữa cô và Thương Dục Hoành vẫn dừng lại từ mấy tuần trước.

Không phải đã đồng ý làm bạn trai hợp đồng rồi sao? Sao chẳng thấy anh nhắn gì...

“Có nhiệm vụ khẩn cấp.” Lần đầu tiên Lê Hàm nghiêm túc trước mặt mọi người: “Đại lý ở Nam Nam Cốc phản ánh thị trường có hàng giả, cần người đến khảo sát. Ai tình nguyện đi?”

Nam Nam Cốc là một thị trấn nhỏ dưới quyền quản lý của Giang Minh, kinh tế không phát triển, doanh số hằng năm gần như đội sổ. Dân cư lại khó chiều, quản lý kinh doanh khu vực Giang Minh đã sớm từ bỏ nơi này.

Sau lời Lê Hàm, cả văn phòng chìm vào im lặng.

“Không ai tình nguyện sao? Thực tập sinh thì sao?” Giọng Lê Hàm có phần tức giận.

Một lúc sau, Tang Vãn mới chậm rãi giơ tay lên: “Em đi.”

Ánh mắt Lê Hàm nhìn qua: “Được. Còn ai nữa không?”

Cô hơi lo vì Tang Vãn là con gái, đi một mình đến nơi đó rất nguy hiểm, nên ánh mắt lướt qua các đồng nghiệp nam.

Vẫn không ai trả lời. Rõ ràng là chẳng ai muốn nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này, kể cả Sài Thanh Oánh.

“Làm việc kiểu này thì sớm muộn cũng bị sa thải!” Lê Hàm tức giận, ném tài liệu xuống rồi bỏ đi.

Tang Vãn hít sâu một hơi, cúi người nhặt tập tài liệu lên, định mang đến cho Lê Hàm.

“Làm màu cái gì chứ.” Tào Lan ngồi phịch xuống ghế, không nhịn được lườm Tang Vãn: “Nam Nam Cốc là nơi chỉ có đến rồi mới biết thế nào là tuyệt vọng, tự cầu phúc đi.”

Thật ra trong lòng Tang Vãn cũng thấy sợ, nhưng năm xưa cha cô từng dạy: Chuyện gì khó, chuyện gì khổ cũng phải có người làm. Muốn nhìn thấy phong cảnh khác biệt, phải dám bước ra khỏi vùng an toàn.

Gần giờ tan làm, chuyến xe buýt cuối cùng đi Nam Nam Cốc đã rời bến. Tang Vãn có phần lo lắng, cô không có xe, làm sao mà đến được?

Cô cứ đứng luẩn quẩn dưới tòa nhà công ty thì điện thoại bỗng vang lên. Cô vội lấy ra xem là tin nhắn từ chú Hạ:

Hạ Tuyên: [Tan làm có rảnh không? Chú có tin mới về cha cháu. Tối nay đến nhà chú nhé?]

Ánh mắt Tang Vãn thoáng trầm xuống, cuối cùng vẫn quyết định đi Nam Nam Cốc trước: [Xin lỗi chú Hạ, tối nay cháu phải tăng ca.]

Đang định cất điện thoại đi, ánh mắt cô dừng lại ở một khung chat trong danh sách, lập tức gửi đi một tin nhắn.

Thương Dục Hoành như thường lệ tăng ca đến mười một giờ đêm. Khi xuống thang máy từ văn phòng tổng giám đốc, ngón tay anh vô tình bấm vào tầng của bộ phận thương hiệu.

Thang máy dừng lại, cửa mở ra, anh bước ra khỏi đó - bộ phận thương hiệu tối đen như mực.

Anh khẽ mím môi, chau mày khẽ hừ một tiếng, rồi lấy điện thoại định nhắn tin cho Tang Vãn. Nhưng nghĩ một lát, lại thôi.

Muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến anh?

Ra khỏi toà nhà, có hai nhân viên vừa tăng ca xong đang đứng chờ xe, thì thầm tám chuyện:

“Nghe nói chưa? Cô nàng Tang Vãn ở phòng thương hiệu, dám một mình đến Nam Nam Cốc, gan đúng là to thật.”

“Nam Nam Cốc là nơi thế nào chứ? Trước giờ mỗi người bị cử đi đều thương tích đầy mình quay về, dần dần ai cũng buông tay.”

Sắc mặt Thương Dục Hoành lập tức trở nên lạnh băng, hàng lông mày chau chặt.

Anh lấy điện thoại gọi cho Tang Vãn, nhưng đầu bên kia chỉ còn tiếng báo máy: [“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”]

Anh cụp mắt, bứt tung vài chiếc cúc áo cổ sơ mi, nghiến răng mắng một tiếng:

“Không có việc gì thì chạy linh tinh cái con mẹ gì chứ!”

Loading...