NUÔNG CHIỀU - Chương 36: Đồng ý hợp tác với tôi
Cập nhật lúc: 2025-06-21 16:36:02
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh tay của Tang Vãn nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, môi khẽ mím, giọng rất nhỏ phản bác: “Chỉ cần anh chịu đầu tư thì… cũng không phải là không thể.”
Thương Dục Hoành nheo mắt lại, cánh tay ôm eo cô siết chặt hơn, giọng điệu lười biếng nhưng đầy châm chọc: “Tôi sợ mình sẽ bán sạch gia sản mất.”
Tang Vãn biết mình không thể đấu võ mồm với anh, dứt khoát lười tranh cãi, quay mặt đi không đáp.
…
Bệnh viện Nhân dân thành phố Hải Thành
Tang Vãn ngồi trên ghế dài ở phòng chờ, mắt khẽ nhắm như buồn ngủ nhưng không hẳn ngủ, Thương Dục Hoành thì cầm theo thẻ căn cước của cô đi đăng ký khám.
Bỗng nhiên, cô cảm giác có một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt, trông rất lạ nhưng lại có chút quen thuộc. Tang Vãn từ từ mở mắt một khe nhỏ, liền nhìn thấy Âu Soái đang đứng trước mặt, cậu ta nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Đầu óc Tang Vãn như nổ tung một tiếng “oành”, suýt nữa thì thét lên vì sợ. Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Có chuyện gì sao?”
Dù bị làm cho hoảng sợ, Tang Vãn vẫn cố gắng giữ lễ phép, không để bản thân thất lễ trước người lạ.
“Tang Vãn, tôi sắp nghỉ việc rồi.”
Sắc mặt Âu Soái không tốt lắm, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Tang Vãn nhíu mày, hơi khó hiểu: “Đột ngột vậy sao?”
Tuy không biết vì sao cậu ta lại nghỉ việc bất ngờ như vậy nhưng cô vẫn hỏi.
“Nếu không phải vì…” Âu Soái siết chặt nắm đấm, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lý do cá nhân thôi. Chỉ là… thấy tiếc vì không thể tiếp tục làm đồng nghiệp với cô nữa.”
Tang Vãn bên ngoài tuy không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã gợn sóng, cô với cậu ta thân thiết lắm sao?
“Tang Vãn, tôi sắp nghỉ rồi, có vài lời cảm thấy nên nói rõ với cô.”
Khi không khí xung quanh trở nên im ắng, Âu Soái lại mở lời.
Tang Vãn điều chỉnh tư thế ngồi, nhàn nhạt đáp: “Hửm?”
“Thương tổng… là bạn trai cô à?” Âu Soái không vòng vo, hỏi thẳng nghi vấn trong lòng.
Trong mắt cậu ta, muốn moi lời từ Tang Vãn không khó: “Nói thật, tôi vẫn luôn có cảm tình với cô. Tôi tưởng cô không có bạn trai, đêm qua mới…”
“Tôi không biết Thương tổng là bạn trai cô, nếu có gì mạo phạm, thật lòng xin lỗi.”
Âu Soái gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói.
Một tràng dài khiến Tang Vãn hoàn toàn choáng váng. Thương Dục Hoành sao lại đột nhiên trở thành bạn trai cô? Còn nữa, bọn họ hiểu lầm chuyện gì vậy?
“Anh có hiểu lầm gì không vậy?” Tang Vãn chớp chớp mắt, đôi môi đỏ khẽ mấp máy.
Âu Soái lập tức phản bác: “Sao lại là hiểu lầm? Đêm qua tôi tận mắt thấy Thương tổng bế cô vào phòng, hai người…” Dường như nghĩ tới điều gì đó, anh ta vỗ đùi một cái: “Xin lỗi xin lỗi, tôi nhiều lời rồi…”
Cậu ta vừa nói vừa liếc quanh, cảnh giác xem Thương Dục Hoành có quay lại chưa.
Nói xong lời cần nói, xin lỗi cũng đã xin lỗi, Âu Soái cảm thấy có thể rút lui.
“Tôi… tôi đi trước.”
Cậu ta đứng lên, khóe môi thấp thoáng nụ cười không giấu được.
Tối qua biết mình sắp bị đuổi việc, sáng nay Âu Soái liền lén theo dõi Thương Dục Hoành. Phát hiện mối quan hệ giữa Tang Vãn và Thương Dục Hoành có gì đó mờ ám, cậu ta cố tình đến nói mấy lời nước đôi để thăm dò.
…
Âu Soái đi rồi một lúc, Thương Dục Hoành mới bước từng bước dài trở lại, tay cầm phiếu thanh toán, dáng người cao lớn sải bước ung dung. Ngũ quan sắc nét, ánh mắt sắc lạnh khiến anh hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.
Trong khoảnh khắc ấy, mặt Tang Vãn bỗng đỏ bừng, những ký ức trong mơ lại trỗi dậy, cô giơ tay vỗ nhẹ lên má mình.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-36-dong-y-hop-tac-voi-toi.html.]
Yết hầu của anh ấy… chẳng lẽ là do mình…
Không không không, chỉ là một giấc mơ thôi mà!
“Bị sốt đến lú lẫn rồi à?” Thương Dục Hoành đứng trước mặt cô, giọng lạnh lùng.
Tang Vãn bừng tỉnh, không dám nhìn thẳng anh: “Không, đến lượt mình rồi sao?”
“Ừm.”
Ánh mắt Thương Dục Hoành dừng lại trên gương mặt cô đang ửng đỏ tới tận vành tai, không khỏi cảm thấy tò mò.
Ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ kê đơn. Bác sĩ nói cô hôm qua vừa uống rượu vừa nhiễm lạnh, hiện tại còn sốt nhẹ, thêm kỳ sinh lý, cơ thể rất suy yếu, cần truyền nước.
Tang Vãn không muốn truyền nước, đứng dậy lấy đơn thuốc trong tay anh muốn hỏi bác sĩ có thể chỉ kê thuốc uống được không.
Thương Dục Hoành không hiểu cô định làm gì, liền đi theo.
Nghe xong lời cô, bác sĩ cau mày: “Cái này… tôi đề nghị vẫn nên…”
“Tôi không muốn lát nữa phải khiêng xác về.”
Thương Dục Hoành nửa nằm trên giường bệnh, chân dài khẽ co lại, giọng điệu hờ hững.
Tang Vãn quay đầu trừng mắt lườm anh một cái, rồi lại quay sang bác sĩ.
“Bạn trai cô nói đúng đấy, cứ truyền hai chai nước trước đã.” Bác sĩ ngoài năm mươi tuổi đẩy gọng kính, nói.
Tang Vãn đành bất lực thỏa hiệp, ngồi trong phòng truyền nước cắm kim, trong đầu lại hiện lên những lời Âu Soái vừa nói. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, nảy ra một ý tưởng không mấy đứng đắn.
“Thương tổng, hay anh về trước đi, tôi thế này chắc làm phiền đến ‘sinh hoạt ban đêm’ của anh rồi?”
Cô chống tay lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đối diện đang bắt chéo chân ngồi.
Thương Dục Hoành đang trả lời tin nhắn công việc, nghe vậy liền ngước mắt liếc cô một cái: “Cô còn có tâm trạng quan tâm đến tôi, đúng là lần đầu thấy.”
“Tôi… Tôi quan tâm anh lúc nào?” Tang Vãn lắp bắp, mắt dừng lại ở dấu hôn lờ mờ nơi yết hầu anh, cổ họng khẽ động:
“Thương tổng, tối qua tôi thấy một cô gái xinh đẹp vào phòng anh, nếu để người khác trong công ty biết được thì…”
Nhưng Thương Dục Hoành lại thản nhiên đáp: “Ba mươi mấy tuổi rồi, có đời sống t.ì.n.h d.ụ.c chẳng phải rất bình thường sao? Chẳng lẽ cô muốn tôi nói mình là gay mới hài lòng?”
Tang Vãn: “…”
Thương Dục Hoành cất điện thoại, trong mắt hiện lên tia sáng lạ, khóe môi hơi cong: “Có thời gian rình mò tôi thì lo làm việc đi, như vậy còn nhanh được lên chính thức.”
Tang Vãn: “…”
Chẳng phải cô định lấy chuyện đó ra uy h.i.ế.p anh sao?
Sao lại có cảm giác bị anh dắt mũi suốt vậy?
“Tôibiết dấu ở yết hầu anh là do ai cắn. Nếu muốn tôi giữ kín bí mật này, trừ phi anh đồng ý điều kiện của tôi.”
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ quay lại chủ đề chính.
Thương Dục Hoành nhướng mày, rõ ràng không ngờ cô lại nhắc đến chuyện dấu cắn đó. Anh cúi đầu liếc nhìn chỗ kia một cái, còn giơ tay sờ thử như đang hồi tưởng.
Thấy anh không nói gì, Tang Vãn tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, càng thêm to gan: “Tôi còn ghi âm làm bằng chứng đấy. Nếu không muốn bị tôi tung ra thì ngoan ngoãn hợp tác với tôi đi.”
Gương mặt trắng trẻo của Tang Vãn dần dần khôi phục sắc máu, trông không còn yếu ớt như ban nãy nữa, khí thế cũng mạnh mẽ hẳn lên.
Thương Dục Hoành từ từ đứng dậy, sải bước đến trước mặt cô, một tay chống lên lưng ghế, dáng người cao lớn bao phủ lấy cô. Khoảnh khắc ấy, Tang Vãn hoàn toàn bị anh giam trong vòng tay, cả đầu mũi đều là hương vị vương giả phảng phất từ cơ thể anh.
Tim cô đập lỡ một nhịp, nhất thời tay chân luống cuống.
Gần nửa đêm, trong phòng truyền nước chỉ còn hai người họ, bầu không khí càng thêm mập mờ.