Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 33: Anh hung dữ như vậy làm gì?

Cập nhật lúc: 2025-06-21 08:25:33
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến những lời Hạ Tuyên nói lần trước, Tang Vãn chẳng còn muốn để tâm đến Thương Dục Hoành nữa. Khi cha cô còn sống, chẳng phải đã đối xử với anh ta không tệ hay sao? Thế mà anh ta lại dẫm lên vai cha cô để leo lên vị trí hiện tại?

Thế nên Tang Vãn giả vờ như không nhìn thấy anh, thản nhiên quay người đi về phòng họp.

Vừa thấy bóng dáng Tang Vãn, Thương Dục Hoành lập tức dụi điếu thuốc còn chưa hút hết vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Theo tính cách thường ngày của Tang Vãn, cô nhất định sẽ chào hỏi anh một tiếng, huống chi lúc này cô còn có việc cần đến anh.

Thế mà Thương Dục Hoành lại thấy cô ngẩng cao đầu, hoàn toàn làm ngơ sự hiện diện sống sờ sờ của anh. Đôi mắt đen sâu của anh khẽ híp lại, ánh nhìn trở nên u tối.

Cuộc họp ngày đầu tiên kết thúc vào năm giờ chiều. Tang Vãn cùng những thực tập sinh khác đưa mọi người đến dự tiệc tối. Cô thay chiếc áo thun đồng phục công ty, khoác lên mình một chiếc váy dài màu trắng ngà, tháo cặp kính màu trà vẫn đeo trên sống mũi, điểm nhẹ lớp trang điểm đơn giản.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, cô và Sài Thanh Oánh đứng ngoài cửa đón khách. Đúng lúc này, một thực tập sinh từ bộ phận kế hoạch vừa nghe điện thoại xong đi vào. Vừa thấy Tang Vãn, cậu ta không nhịn được bật cười trêu ghẹo:

“Quả nhiên tôi đoán không sai, cô là một mỹ nhân.”

Đôi môi đỏ mọng của Tang Vãn khẽ mấp máy, trong chốc lát không biết nên đáp lại thế nào.

“Cảm ơn, hôm nay anh cũng rất điển trai.” Một lúc lâu sau, cô mỉm cười nhẹ.

Bên cạnh, Sài Thanh Oánh như đang xem kịch hay, liếc mắt đưa tình trêu cô như muốn nói: Chà, chị em sắp có vận đào hoa rồi đấy.

“Kết bạn với nhau đi, tôi tên là Âu Soái, thực tập bên bộ phận kế hoạch.”

Âu Soái rút điện thoại từ túi ra như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu.

Sài Thanh Oánh khẽ nheo mắt: “Âu Soái, đúng là danh xứng với thực.”

Ban đầu Tang Vãn còn hơi do dự, nhưng không chịu nổi sự thúc giục của Sài Thanh Oánh, cuối cùng vẫn đồng ý kết bạn với người đồng nghiệp khác giới đầu tiên trong công ty.

“Hẹn gặp lại nhé.” Âu Soái cầm điện thoại trong tay, giơ lên vẫy chào cô.

Tang Vãn khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

Đúng bảy giờ tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Trên sân khấu, MC đang đọc lời dẫn rất bài bản. Tang Vãn tìm đại một chỗ ngồi, sau một ngày bận rộn, giờ cô chỉ mong nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng mà không thấy Sài Thanh Oánh đâu, cô vừa định thu lại ánh nhìn thì bỗng nhiên bên tai vang lên một tràng reo hò náo nhiệt.

“Thương tổng tửu lượng thật tốt!”

“Thêm một ly nữa đi Thương tổng!”

“Thương tổng đúng là anh hùng cứu mỹ nhân mà!”

Tang Vãn cụp mắt, không buồn nhìn về phía đó nữa. Lúc đầu Thương Dục Hoành không ngồi ở bàn đó, chỉ vì thấy có người đang ép một nữ thực tập sinh uống rượu, anh không chịu được nên mới qua giúp cô gái ấy giải vây, thế mới dẫn đến cảnh tượng náo nhiệt như bây giờ.

Cô đưa tay rót đầy một ly rượu vang, rồi nhấc lên uống cạn. Những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt như muốn nói: Ai lại uống rượu kiểu này chứ?

Tang Vãn mặc kệ ánh mắt người đời. Hơn nữa, chuyện Thương Dục Hoành thế nào là việc của anh, cô tức chẳng lẽ không được phép tức?

Tại sao anh ta có thể tốt với người khác mà cứ phải lạnh lùng, nặng lời với cô? Không thì chê cô ngốc, bắt cô nghỉ việc.

Dựa vào đâu chứ? Cô cũng là con người mà!

Cơn tức cùng men rượu xộc lên đầu, lúc này Âu Soái cầm ly rượu đi vòng ra sau lưng cô: “Tang Vãn, cùng uống một ly nhé?”

Các đồng nghiệp của Âu Soái cũng ùa đến, cười nói chọc ghẹo: “Bảo sao hôm nay cậu ta cứ vui vẻ bất thường, hóa ra là vì có cô gái trong lòng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-33-anh-hung-du-nhu-vay-lam-gi.html.]

“Này cô em, Âu Soái để ý em từ lâu rồi đấy, có muốn uống một ly giao bôi với cậu ấy không? Thỏa mãn mong ước của người ta chút đi.”

“Đừng ép người ta.” Âu Soái chau mày nhẹ nhắc nhở.

Một người bạn vỗ vai Âu Soái: “Cậu hiểu gì chứ, đây gọi là tạo cơ hội tiếp xúc. Tin tôi đi, tôi là người từng trải.”

Âu Soái thoáng do dự, nhưng rồi vẻ mặt dần lơi lỏng...

Tang Vãn đã bắt đầu chếnh choáng, cô gục đầu vào cánh tay, chẳng buồn quan tâm đến những gì đang diễn ra. Nhưng những người đàn ông xung quanh vẫn không chịu buông tha, có kẻ thậm chí còn kéo tay cô đặt vào tay Âu Soái, bắt hai người uống giao bôi.

Tiếng hò reo ngày càng lớn, ầm ĩ đến chói tai.

“Uống rượu kiểu này à?”

Đúng lúc hai người chuẩn bị giao bôi, một giọng nói lạnh lùng đầy giận dữ vang lên từ phía sau.

Mọi người đồng loạt quay lại, chỉ thấy Thương Dục Hoành mặt mày lạnh như băng.

Anh cởi bỏ áo vest, tay áo sơ mi xắn lửng lơ tới khuỷu, cổ áo cũng mở rộng vài nút, cả người toát lên vẻ ngang tàng bất kham.

“Thương… Thương tổng?” Âu Soái vội đặt ly rượu xuống, mọi người đều lập tức ngừng tay, không ai ngờ lại kinh động đến Thương Dục Hoành.

“Công ty không khuyến khích ép rượu, càng không dung túng những kẻ không biết tôn trọng phụ nữ.” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người một.

Âu Soái bắt đầu hoảng, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy: “Thương tổng, bọn tôi chỉ đùa thôi, tôi với Tang Vãn vốn là người yêu…”

Cậu ta chuyển ánh mắt sang Tang Vãn - người đang say khướt, chẳng thể phản bác nổi một lời. Muốn nói gì thì nói, muốn nhận cũng chẳng ai biết thật giả.

Ánh đèn rọi qua gương mặt sắc nét của Thương Dục Hoành, anh khẽ nhếch môi cười lạnh, sắc mặt trầm xuống: “Thật sao?”

Giọng anh đầy mỉa mai, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia giận dữ: “Cô ấy có bạn trai từ khi nào mà tôi không biết?”

Sống lưng Âu Soái lạnh toát, chẳng lẽ đụng phải “chính chủ” rồi? Cậu ta run run đặt ly rượu xuống, lắp bắp hỏi: “Thương tổng, anh là…”

“Người thân.” Thương Dục Hoành không buồn giải thích, bước đến bế bổng Tang Vãn lên.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Cả phòng tiệc như c.h.ế.t lặng, đến MC trên sân khấu cũng quên cả công việc, chỉ biết ngây người đứng nhìn.

Thương Dục Hoành ôm lấy cô, dáng người cao lớn, bước chân vững vàng như thể đang tuyên bố chủ quyền với cả thế giới.

Sau khi họ rời đi, đám nhân viên mê hóng chuyện không kìm được thì thầm to nhỏ:

“Người thân nào mà quản chuyện dữ vậy?”

“Chắc đang giận dỗi thôi, trò tình nhân cãi nhau quen thuộc ấy mà.”

Thương Dục Hoành ôm cô bước vào thang máy. Nhưng anh không biết cô ở phòng nào. Khi ra khỏi thang máy, anh cúi đầu nhìn người trong lòng:

“Phòng nào?”

Đầu Tang Vãn tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh. Ánh đèn hành lang chói mắt khiến cô khẽ rên rỉ: “Tôi còn muốn uống, đừng cản tôi…”

“Uống c.h.ế.t cô luôn cho rồi.” Thương Dục Hoành bực mình, đưa tay búng trán cô một cái, mong cô tỉnh táo lại.

“Đau quá, anh bị bệnh hả?” Tang Vãn mở hé mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mặt, cau mày càng chặt hơn.

Anh không muốn tiếp tục đôi co với cô, kiên nhẫn hỏi lại: “Phòng nào? Không nói tôi quăng cô vào rừng cho sói ăn.”

“Anh hung dữ như vậy làm gì chứ?” Người say rượu như Tang Vãn lại càng trở nên yếu mềm, đúng hơn là lộ ra bản chất thật sự.

Thương Dục Hoành bị chọc cười, cố tình nới lỏng vòng tay. Cảm giác cơ thể sắp rơi xuống khiến Tang Vãn hoảng hốt, lập tức vòng tay ôm chặt cổ anh.

Loading...