Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NUÔNG CHIỀU - Chương 29: Đừng dây dưa với tôi nữa

Cập nhật lúc: 2025-06-21 08:25:24
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tang Vãn vừa chợp mắt một giấc, trên má còn hằn vết gối, giọng nói mang theo chút khàn khàn nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra.

Thương Dục Hoành thấy cô định bước vào thang máy, lặng lẽ lùi lại một bước. Tay anh đút túi quần, vẻ mặt lạnh như băng: “Ừm.”

Lời vừa dứt, Tang Vãn lập tức cảm thấy nhiệt độ trong thang máy như tụt xuống mấy độ, lạnh đến mức run rẩy, mà cô cũng không dám quay đầu lại nhìn người phía sau.

Vì cô không ấn tầng, thang máy cứ thế chở cả hai xuống hầm để xe. Tang Vãn liền lẽo đẽo theo sau Thương Dục Hoành.

“Thương tổng...” Cô quay người lại, mím môi, hạ thấp giọng.

Thương Dục Hoành hơi nhướng mi, ánh mắt lạnh nhạt và xa cách: “Tránh đường.”

Anh hoàn toàn không để cô có cơ hội tiếp tục đi nhờ xe.

“Anh suy nghĩ lại đi mà, tôi là đang đứng trên lập trường của anh để tính toán đó.” Tang Vãn vẫn kiên trì, cố bước theo sau.

Sắc mặt Thương Dục Hoành đen lại như mực, thật ra chính anh cũng không hiểu vì sao trong lòng lại phản cảm đến vậy với bốn chữ ‘người yêu hợp đồng’ nhưng anh tuyệt đối không muốn có bất kỳ ràng buộc nào kiểu đó với cô.

Anh bấm chìa khóa xe, mở cửa bước vào, lạnh giọng nói: “Đừng dây dưa với tôi nữa.”

Tang Vãn không cam lòng, còn định kéo cửa ghế phụ nhưng Thương Dục Hoành không để cô có bất kỳ cơ hội nào, lập tức lái xe đi mất.

Cô tức đến giậm chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi: “Thương Dục Hoành! Nhất định tôi sẽ khiến anh thuộc về tôi!”

Cuối tuần, Tang Vãn hẹn Thịnh Sơ và Hạ Ly đến quán bar giải sầu. Cả ba đã làm chút khảo sát và chọn một quán bar đánh giá khá cao.

Ngày nghỉ, Tang Vãn như được giải thoát. Dưới sự cổ vũ mạnh mẽ của Hạ Ly, cô thay một chiếc váy dây màu trắng, váy dài nhưng xẻ cao từ vạt tà, để lộ đôi chân thon dài trắng mịn.

Cô bỏ kính trà đổi sang kính áp tròng, tóc uốn gợn sóng nước, Hạ Ly còn giúp cô trang điểm tỉ mỉ.

Hai người đã mở sâm panh trong phòng riêng chờ Thịnh Sơ đến.

Tang Vãn rất ít khi ăn mặc thế này, thỉnh thoảng lại kéo váy chỉnh lại, sợ bị lộ hàng.

Trái lại Hạ Ly trông khá thoải mái, tóc xoăn to màu đen, môi đỏ rực, váy dây đỏ sẫm. Mỗi khi cô ngửa đầu uống rượu, chiếc khuyên tai to tròn lắc lư bên cổ vô cùng quyến rũ.

“Tớ đi vệ sinh chút.” Tang Vãn đặt ly rượu xuống, mang đôi cao gót bước chậm ra ngoài.

Trên đường đến nhà vệ sinh, không ít thanh niên tóc vàng huýt sáo trêu chọc cô. Còn có vài kẻ trắng trợn buông lời tục tĩu nhưng Tang Vãn đều lờ đi.

Ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Tang Vãn bất ngờ gặp lại một người quen đã lâu không gặp. Mắt cô rưng rưng nước, không thể tin nổi: “Chú Hà, chú còn nhớ cháu không?”

Người đàn ông đối diện quay mặt định rời đi, hiển nhiên không nhận ra cô.

Nghe vậy, ông ta thoáng kinh ngạc nhìn cô: “Xin lỗi, cô là...?”

“Cháu là Tang Vãn, cha cháu là Tang Cảnh Tư, chú còn nhớ chứ?” Giọng cô lộ vẻ xúc động, nước mắt lấp lánh trong mắt.

Hà Tuyên hơi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Không ngờ cháu đã lớn thế này rồi, lâu quá không gặp.”

Người tên Hà Tuyên này từng có hợp tác làm ăn với Tang Cảnh Tư, hai người tính cách bù trừ nên thân nhau. Sau khi Tang Cảnh Tư xảy ra chuyện, cả công ty đều lên án ông, chỉ có Hà Tuyên chọn cách im lặng.

“Chú Hà, thật không giấu gì chú. Cháu tìm chú đã lâu rồi, cháu cần chú giúp đỡ.” Tang Vãn không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-chieu-qujn/chuong-29-dung-day-dua-voi-toi-nua.html.]

Hà Tuyên hơi nhíu mày: “Chú có thể giúp gì cho cháu đây, giờ chú cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi.” Ông cười cười, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn.

“Chú Hà, chú là người thân nhất với cha cháu. Năm đó sau khi cha cháu gặp chuyện, chú bị điều sang chi nhánh khác, còn vì không lên án cha cháu mà bị giáng chức... Trong lòng chú chắc chắn không tin cha cháu là loại người vô đức, lừa dối khách hàng đúng không?” Tang Vãn tiến lại gần, giọng run rẩy.

Năm đó có người tố cáo đã mua phải thực phẩm hết hạn từ cửa hàng của Tang Cảnh Tư, ăn vào thì đau bụng dữ dội, chẳng bao lâu sau phát hiện bị ung thư dạ dày.

Tang Cảnh Tư đã ra sức biện giải nhưng không ai tin, ông đành cầm cố nhà cửa để chi trả viện phí, ai ngờ vừa cầm cố xong, kho hàng nhà họ lại bị cháy...

Dư luận bắt đầu thêu dệt, nói ông là “sợ tội tự sát”, tin đồn thất thiệt tràn lan khắp nơi.

Hà Tuyên thở dài một hơi: “Chuyện này dài dòng lắm. Thế này đi, chú cho cháu một địa chỉ, cháu đến gặp chú vào chiều mai nhé.”

Ông rút từ túi ra một tấm bưu thiếp đưa cho Tang Vãn, cô vội vàng nhận lấy, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ. Cả hai cùng rời khỏi nhà vệ sinh.

“Cảm ơn chú.”

Dọc hành lang dài, Tang Vãn vừa đi vừa mỉm cười cảm kích.

Ánh mắt Hà Tuyên khựng lại một giây, chỉ khẽ gật đầu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Đúng lúc đó, một giọng trầm thấp mang theo tức giận vang lên sau lưng: “Làm xong việc chưa mà đến quán bar?”

Tang Vãn và Hà Tuyên đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Thương Dục Hoành mặc sơ mi đen, tay áo xắn lên lộ cổ tay, chậm rãi bước tới. Toàn thân anh toát ra khí chất cao quý không thể xâm phạm.

“Thương...” Tang Vãn còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh khoác vai kéo đi.

Cô bối rối, định quay lại chào Hà Tuyên nhưng má liền bị bàn tay nóng rực của anh giữ chặt, ép cô nhìn thẳng vào anh.

Khoảng cách da thịt gần đến mức tai cô ửng hồng, tim khẽ run rẩy, Tang Vãn cuối cùng cũng không chống cự nữa.

Thương Dục Hoành kéo cô vào một phòng riêng, cửa vừa đóng, anh mới buông tay khỏi vai cô.

“Gì vậy Thương tổng?” Thấy anh ngồi xuống ghế sofa, Tang Vãn nghiêng đầu hỏi.

Thương Dục Hoành cau mày, bực bội cởi mấy nút áo cổ, bàn tay to nắm ly rượu đầy lực: “Kế hoạch tuần viết xong chưa?”

“Dữ liệu đề án đã sắp xếp xong chưa?”

“Chiến lược marketing sản phẩm mới đâu?”

“Dự án đánh giá đợt tới đã lấy được chưa?”

Một tràng câu hỏi khiến Tang Vãn cứng họng, tay rũ xuống, mãi mới từ kẽ răng thốt ra một chữ: “Chưa.”

Thương Dục Hoành tựa tay lên thành ghế sofa, yết hầu chuyển động vài cái: “Chưa xong mà dám đi bar à?”

“Hôm nay là cuối tuần mà, tôi không được đi sao? Tôi cũng không còn dây dưa gì với anh nữa.”

Tang Vãn chọn cách phá rồi lại lập, vì cô đã tìm được người có vẻ biết nhiều hơn Thương Dục Hoành rồi. Còn anh, đợi tâm trạng cô tốt lên rồi nói chuyện sau.

Ly rượu bị đặt mạnh lên bàn, phát ra một tiếng “cạch”, Tang Vãn ngẩng đầu nhìn.

Thương Dục Hoành uống quá vội, môi còn dính ít rượu, ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu đúng vào bờ môi mỏng kia khiến Tang Vãn bất giác nuốt nước bọt, né tránh ánh nhìn.

“Vậy tôi về trước đây.”

Loading...