Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 80: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạn học đến thăm

 

Minh Đức thư viện nhận lời mời chính thức từ Lương Dân thôn.

 

Hách Nhân đại diện thôn mời Liễu Sơn trưởng và các phu t.ử dẫn theo học t.ử ngày hai mươi tháng chín đến Lương Dân thôn du ngoạn, tham dự tiệc sinh thần của Tiết Triệt.

 

Tháng chín đúng kỳ nghỉ thụ y của thư viện, cần lên lớp.

 

Liễu Sơn trưởng tính toán ngày tháng.

 

Than ôi, vì chuyện dân chạy nạn mà năm nay thư viện chẳng mấy khi lên lớp, là nghỉ phép.

 

Tuy nhiên, khi nhận mời, Liễu Sơn trưởng vẫn vui mừng, bởi lẽ ông sớm đến Lương Dân thôn xem thử.

 

Ông xem rốt cuộc là thôn làng thế nào mà năng lực phi thường đến .

 

Sau khi Liễu Sơn trưởng công bố tin tức trong thư viện, ít đều đầy mong đợi nhất định sẽ , Lưu Hương Hương thậm chí bắt đầu bẻ ngón tay đếm ngày.

 

Hách Nhân hẹn các phu t.ử và học t.ử của thư viện ngày hai mươi tháng chín tập trung cửa Hắc Sơn Thực Tứ, sẽ đến đó dẫn đường cho họ.

 

Đến ngày hai mươi tháng chín, Liễu Sơn trưởng đến Hắc Sơn Thực Tứ, thấy cửa ít tiểu học tử, mấy vị phu t.ử cũng tới.

 

Trước cửa đỗ một cỗ xe ngựa, và vài cỗ xe lừa.

 

Xe ngựa là của nhà Ngô Triển, mấy cỗ xe lừa là Lương Dân thôn phái tới đón họ.

 

“Sơn trưởng, phu tử, mời lên xe ngựa.” Ngô Triển cung kính mời các sư trưởng lên xe ngựa.

 

Nhà tuy ăn phát đạt tiền , nhưng phụ con thể kiếm tiền liền đắc ý quên , vẫn giữ lòng khiêm tốn, tôn trọng trưởng bối.

 

Liễu Sơn trưởng và các phu t.ử lên xe ngựa.

 

Ngô Triển thì cùng các bạn học nhỏ ở cỗ xe lừa phía .

 

Lão Từ từ thực tứ , cầm mấy gói bánh ngọt lớn nhét từng cỗ xe:

 

“Hoan nghênh chư vị hôm nay đến Lương Dân thôn du ngoạn, những món bánh ngọt chư vị cứ mang theo ăn vặt đường.”

 

Mọi đều liên tục cảm tạ.

 

Lão Từ vân đạm phong khinh phất tay cần cảm ơn, chuyện nhỏ”, đó tiệm lớn tiếng với tiểu nhị chạy bàn:

 

“Đêm qua hấp bánh ngọt đến nửa đêm đều vất vả …”

 

Các phu t.ử và học t.ử phía : ……

 

Trong khoảnh khắc, cảm thấy gói bánh ngọt trong tay nặng trĩu tâm ý.

 

“Dạ~”

 

Xe ngựa và xe lừa đều lắc lư chạy về phía .

 

Xe ngựa nhà họ Ngô bài trí tuy đơn giản, nhưng vị trí khá rộng rãi, các phu t.ử trong xe thoải mái, trò chuyện, dễ chịu.

 

Các tiểu học t.ử xe lừa phía chia bánh ngọt ăn, chỉ trỏ cảnh sắc dọc đường ríu rít.

 

Đến Hắc Phỉ Sơn, xuống xe, thấy Tô Tri Tri và Tiết Triệt đợi ở chân núi.

 

Đứng bên cạnh Tô Tri Tri còn Cố Thanh Chanh, nàng đường, đến sớm.

 

“Sơn trưởng, phu tử,” ba đứa trẻ nghênh đón.

 

Trên xe lừa phía , từng tiểu học t.ử nhảy xuống:

 

“Tri Tri, thôn của các ngươi ở ?”

 

“Ta chỉ thấy núi, thấy thôn cả.”

 

Tô Tri Tri chỉ lên đỉnh núi: “Lương Dân thôn của chúng núi đấy.”

 

Một đoàn bắt đầu leo núi.

 

Vừa một lát, trong rừng cây bên cạnh xuất hiện một hàng bóng .

 

Những bóng đó ai nấy đều thể trạng cường tráng, tay cầm những cây gậy gỗ to hơn cả cán lăn bột, dẫn đầu phía thắt lưng đeo một thanh đao, chỉ một cánh tay.

 

Các Sơn trưởng và phu t.ử đều là những sách yếu đuối, ai nấy đều thầm né sang một bên.

 

Tô Tri Tri vẫy tay về phía họ:

 

“Đao thúc! Đây là khách của thôn.”

 

Người đàn ông cụt tay bước đến, gật đầu với Liễu Sơn trưởng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-80.html.]

 

“Hoan nghênh chư vị đến thôn khách, hôm nay là sinh nhật của A Triệt, phiền chư vị đến đây một chuyến, chiều nay khi trở về, chúng sẽ cử một phần nhân lực hộ tống chư vị trở về, đảm bảo an vô sự.”

 

Liễu Sơn trưởng cảm tạ.

 

Tiết Triệt giải thích trong ánh mắt nghi hoặc của :

 

“Đây là đội tuần tra trị an của thôn chúng , thường xuyên kiểm tra tình hình núi, để đề phòng những kẻ nảy sinh ý đồ bất chính.”

 

Mèo Dịch Truyện

Ngô Triển nuốt nước miếng, nhà cũng mời hai hộ vệ, nhưng hai hộ vệ đó thể trông cường tráng và oai phong như đội tuần tra của Lương Dân thôn.

 

Cái dáng vẻ đội tuần tra xuất hiện , khiến đều lo lắng sẽ cướp, chứ đừng là nảy sinh ý đồ bất chính.

 

Mọi tiếp tục lên núi, đến lưng chừng núi thì thấy một nhóm đang hì hụi khiêng những cây đốn hạ.

 

Khâu phu t.ử hỏi: “Chư vị vì đốn nhiều cây như ?”

 

Tô Tri Tri: “Đây là đội trồng trọt, lúc nông nhàn họ sẽ xây nhà, thôn chúng xây nhà mới cho những thôn dân mới.”

 

Các bạn học nhỏ của Tô Tri Tri lúc mới thực sự tin chuyện Lương Dân thôn xây nhà cho dân chạy nạn.

 

Khi lên đến đỉnh núi, thấy bốn phía quả thực đều sạch sẽ, ngăn nắp, hề giống một thôn làng nông thôn lổn nhổn bừa bộn chút nào.

 

Những thôn dân đường đều bận rộn với công việc của , khi gặp mặt họ liền nhiệt tình chào hỏi:

 

“Đây là các phu t.ử của thư viện Tri Tri và A Triệt ?”

 

“Các phu t.ử hảo!”

 

Liễu Sơn trưởng nhận một hai khuôn mặt quen thuộc.

 

Đó là những dân chạy nạn từng tạm thời bố trí ở Minh Đức thư viện, chẳng qua lúc đó những dân chạy nạn gầy trơ xương, ánh mắt trống rỗng tê dại.

 

Mà bây giờ những thôn dân mới trông đều tinh thần, trong mắt toát sức sống dồi dào.

 

Những thôn dân mới vác nhiều bao tải lớn, về phía một dãy nhà phía .

 

Tô Tri Tri chỉ dãy nhà đó: “Đó là xưởng chế mực của thôn chúng , chúng thể trong phiền họ, nhưng thể ở cửa xem.”

 

Ngô Triển tò mò sớm cùng mấy bạn học chạy đến cửa xưởng ngó đầu dòm ngó.

 

Nhiệt độ bên trong cao, nhiều lò lớn, nồi lớn, còn mùi dầu trẩu và bồ hóng.

 

Những thôn dân việc trong xưởng đều nóng đến đổ mồ hôi, cởi trần đang khuấy trộn thứ gì đó trong nồi.

 

Khi đang tham quan xưởng chế mực, Khâu phu t.ử chú ý thấy những thôn dân ngang qua đều mặc một loại vải mềm mại và thoáng khí, hơn nữa quần áo cắt may vặn mắt.

 

Khâu phu t.ử bước tới hỏi một thiếu niên: “Vị tiểu lang quân , xin hỏi các ngươi đang mặc loại vải gì?”

 

Ngụy Thất há miệng , chút khoe khoang đưa ống tay áo cho ngoài xem chất liệu:

 

“Đây là vải bông do thôn chúng .”

 

Khâu phu t.ử hiểu lắm: “Tơ bông? Không giống.”

 

Ngụy Thất tiện tay cầm một cành cây vẽ một chữ “棉” đất:

 

“Không tơ bông (丝绵), là vải bông (棉布) dệt từ bông vải (棉花).”

 

Nói xong liền vội vàng vác đồ mất.

 

Khâu phu t.ử tại chỗ chấn động thôi.

 

Chàng kinh ngạc chuyện gì về quần áo từ bông vải, kinh ngạc chuyện tùy tiện bắt gặp một thiếu niên trong núi chữ!

 

Thiếu niên đó trông hề giống sách, đang công việc nặng nhọc, nhưng chữ.

 

Chàng thậm chí còn “丝绵” và “棉花” là một chữ!

 

Khâu phu t.ử đầu với Liễu Sơn trưởng và mấy vị phu t.ử khác, mấy cũng kinh ngạc kém.

 

Liễu Sơn trưởng hỏi: “Vị tiểu lang quân đây từng học qua sách vở?”

 

Tô Tri Tri ưỡn ngực, kiêu hãnh :

 

“Không đây, là bây giờ. Các thôn dân đều đang học ở học đường trong thôn, và A Triệt còn tiểu phu t.ử ở thôn nữa.”

 

Đây là ở Lĩnh Nam, ở kinh thành đất đai trù phú, dù là Liễu Sơn trưởng xuất từ gia đình thư hương cũng thôn làng ở quê ông vẫn nhiều mù chữ.

 

Các phu t.ử và học t.ử mặt thể tưởng tượng chuyện cả thôn đều thể học chữ.

 

Thật là chuyện hoang đường.

 

 

Loading...