Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 76: --- Vì sao phải tạo phản

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phong cách ưu tú của Hắc Phỉ Sơn là dễ dàng g.i.ế.c .

 

Mà điều đáng sợ nhất, cũng chính là điểm .

 

Trừ những kẻ như Cừu Minh thể gây chú ý cho quan viên triều đình, những kẻ ác bắt hoặc là cống nạp cho quan phủ, hoặc là ở núi khổ sai.

 

Những kẻ tác ác đa đoan sẽ lao động như trâu ngựa, vắt kiệt từng giọt m.á.u và từng giọt mồ hôi, chịu hết tra tấn, cho đến khi kiệt sức mà c.h.ế.t.

 

Bọn chúng thậm chí cơ hội trốn thoát, dù chịu nổi mà tự sát, khi c.h.ế.t cũng sẽ ném rừng mồi, c.h.ế.t thây.

Mèo Dịch Truyện

 

Hắc Phỉ Sơn phồn vinh hưng thịnh, tràn đầy sức sống, nhưng nó vẫn sự tàn nhẫn và đẫm m.á.u của riêng .

 

Điều , Trương Đại Tráng sẽ thể nghiệm đầy đủ trong vài tháng tới.

 

Còn hiện tại, những lưu vong khác lên núi chỉ cảm thấy gặp may mắn tày trời!

 

Trên núi thắp đèn lửa, chiếu sáng rực rỡ khắp nơi.

 

Từ phòng bếp bay mùi thịt nồng nàn và mùi cơm thơm lừng.

 

Bọn họ theo chỉ dẫn của thôn dân, mỗi cầm một cái bát lớn xếp hàng cửa sổ phòng bếp.

 

Tổ tôn Ngụy Đại Xuyên đến cửa sổ, đưa bát :

 

“Đa tạ, đa tạ.”

 

Một nữ t.ử thong thả cầm chiếc muỗng sắt lớn múc cháo cho họ: “Cháo uống xong thể xếp hàng để nhận thêm.”

 

Đó là cháo gạo trắng, nấu nhừ, còn cho thêm khoai lang ngọt dẻo.

 

Ngụy Thất cúi đầu uống, nhưng thấy mặt vươn một chiếc muỗng sắt nữa, thêm một muỗng dưa chuột muối bát của .

 

Sau đó thêm một muỗng, đắp lên một miếng thịt kho tàu nhỏ xíu.

 

“Gia gia, hôm nay là ăn Tết ăn mừng lễ hội ?” Ngụy Thất húp cháo ừng ực.

 

Ngụy Đại Xuyên cũng ừng ực đổ cháo bụng:

 

“Hôm nay thể sống sót chính là ăn mừng lễ hội !”

 

Trong thôn nhiều bàn ghế như , cũng câu nệ, trực tiếp đất mà ăn.

 

phát hiện Trương Đại Tráng còn ở đó, thấy kỳ lạ, ngược còn thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng cũng thể yên tâm ăn cơm .

 

Đợi ăn xong cơm, những lưu vong đều xoa xoa cái bụng căng tròn ợ một cái.

 

Hách Nhân bước tới, với :

 

“Chư vị, tại hạ là thôn trưởng Lương Dân Thôn, Hách Nhân. Tại hạ chư vị rời bỏ quê hương, một đường đến Lĩnh Nam nhiều gian nan vất vả.

 

đến thôn chúng , quyết định an cư lập nghiệp tại đây, cũng coi như duyên với Lương Dân Thôn chúng .”

 

“Tại thôn chúng , chỉ cần bằng lòng việc, sẽ cơm ăn, áo mặc.”

 

Trong những lưu vong hỏi: “Vậy chúng tiền công ?”

 

Hách Nhân lắc đầu: “Hiện tại cung cấp cơm ăn áo mặc cho nhiều như , tiền công, khi sản nghiệp của thôn phát triển lớn mạnh mới tiền công. Nếu hài lòng về điểm , thể nghỉ ngơi một đêm nay sáng mai rời . Bữa cơm tối nay, coi như thôn chúng kết thiện duyên mà mời.”

 

Ngụy Thất xong kinh hỉ, đầu nhỏ với Ngụy Đại Xuyên:

 

“Gia gia, nếu ngày nào cũng khẩu phần ăn như thế , bao ăn bao ở thì cuộc sống cũng hơn nhiều ạ.”

 

Đôi mắt lão hoa mệt mỏi của Ngụy Đại Xuyên quan sát một vòng xung quanh.

 

“A Thất, chúng .” Ngụy Đại Xuyên dành cho cháu trai một ánh mắt an tâm.

 

Sau khi ăn xong, những lưu vong dẫn đến bên suối núi để tắm rửa.

 

Tắm rửa xong chia thành hai đội nam nữ, lượt dẫn đến mấy nhà kho lớn để tạm thời an trí.

 

Giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức, cũng cần chăn đệm dày, nhà kho quét dọn sạch sẽ là thể ở .

 

Cửa sổ hai bên mở , gió núi thổi , bên trong cũng oi bức.

 

Đợi xuống, vấn đề đến.

 

Lĩnh Nam nhiều côn trùng và kiến, đặc biệt là mùa hè.

 

Muỗi vo ve bay đến, chớp mắt chích một nốt lớn làn da lộ .

 

Dược sư Ngu và Hoa nhị nương dẫn Tô Tri Tri và Tiết Triệt đến phát ngải cứu cho .

 

Đốt ngải cứu ở cửa nhà kho, khói thể xua đuổi côn trùng hiệu quả.

 

Dù khói chút sặc, nhưng dù vẫn hơn là chích tê dại.

 

Tô Tri Tri cả ngày tràn đầy sức sống, ôm ngải cứu chạy phía :

 

“Ai chạy chậm nhất thì tiểu !”

 

Tiết Triệt vốn chạy, nhưng thấy câu , hai chân kiểm soát mà bước nhanh:

 

“Ngươi chạy , thắng tính!”

 

Miệng la thế, nhưng chân chạy càng lúc càng nhanh.

 

Tiết Triệt chính cũng nhận từ ngày nào, y thể chạy thoải mái mà chút e ngại.

 

Trước y rõ ràng thêm vài bước thấy mệt.

 

Tô Tri Tri chạy đến cửa một nhà kho đầy phụ nữ:

 

“Các thẩm thẩm tỷ tỷ, chúng mang ngải cứu đến .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-76-vi-sao-phai-tao-phan.html.]

 

Tô Tri Tri đặt ngải cứu xuống, Tiết Triệt chạy đến phía cũng thở hồng hộc.

 

Cả hai đều chạy đến mức trán đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng.

 

Búi tóc hình nụ hoa nhỏ đầu Tô Tri Tri cũng lỏng lẻo.

 

Các phụ nữ trong nhà kho vốn ở qua đêm tại một thôn trang xa lạ, đều chút căng thẳng, lo sợ nguy hiểm thể xảy ban đêm.

 

thấy hai đứa trẻ đáng yêu ôm ngải cứu chạy đến, tinh thần họ thả lỏng đôi chút.

 

Có một cô gái gầy yếu đang ngủ gần cửa dậy, đến giúp Tô Tri Tri chỉnh sửa tóc:

 

“Muội xem, tóc đều chạy loạn hết , tỷ tỷ giúp buộc nhé.”

 

Cánh tay và ngón tay nàng đều mảnh mai, động tác buộc tóc thành thục khéo léo, mười ngón tay thoăn thoắt, chớp mắt giúp Tô Tri Tri chỉnh tề mái tóc.

 

Tô Tri Tri ngoan ngoãn yên động:

 

“Nương cũng chạy loạn tóc. Đợi lớn thêm chút nữa, sẽ tự chải tóc.”

 

Búi tóc buộc tròn trịa, giống hệt một cái bánh bao nhỏ.

 

Một giọt nước mắt rơi xuống búi tóc.

 

Cô gái buộc tóc cho Tô Tri Tri c.ắ.n môi, nước mắt trực tròng rơi xuống.

 

Nàng một , ngốc nghếch đáng yêu, luôn quấn quýt nàng buộc tóc.

 

Tiểu cô nương mắt lớn lên sẽ tự chải tóc.

 

của nàng c.h.ế.t đường, ngay cả một nấm mồ cũng , vĩnh viễn thể lớn lên nữa.

 

Nàng bịt miệng phát tiếng động, nhưng nức nở ngày càng t.h.ả.m thiết, ngay cả mí mắt cũng run rẩy co .

 

Tô Tri Tri dang tay ôm lấy nàng , cảm nhận thể nàng run rẩy.

 

Nhà kho khoảnh khắc yên tĩnh, nhiều đều đỏ mắt.

 

Tiết Triệt trong lòng như nghẹn một tảng đá, bức bối hoảng loạn, mở miệng hỏi:

 

“Bên Kiềm Trung vì tạo phản? Nếu tạo phản, các thể sống yên , cần lưu ly thất sở như .”

 

Trước ở kinh thành, tuy phụ mẫu, nhưng cẩm y ngọc thực, từng tận mắt thấy nhân gian tật khổ.

 

Vấn đề của thốt , trong phòng vài thẩm t.ử mắt đỏ hoe đột nhiên bật lớn:

 

“Ha ha ha ha... Vì tạo phản...”

 

Các nàng khản cả giọng mà gục xuống đất, nắm tay đ.ấ.m đất:

 

“Nam hài t.ử hỏi lắm...”

 

“Không cơm ăn, áo mặc, t.h.u.ố.c chữa bệnh, ngày tháng ? Ngày tháng như , ai mà chẳng tạo phản?”

 

“Gia đình chúng lão mẫu ấu nhi c.h.ế.t đói, dựa mà những tên cẩu quan gian thương hưởng phú quý vinh hoa?”

 

“Bọn chúng cũng nên cùng xuống âm tào địa phủ, ai sống yên ...”

 

Tiếng và tiếng dần dần lan tràn trong nhà kho.

 

Tiết Triệt chỉ cảm thấy tảng đá lớn nghẹn ở n.g.ự.c tiếng bên tai va đập tan nát, ngay cả cơ thể cũng run rẩy vì sự chấn động lời .

 

Không cơm ăn, áo mặc, t.h.u.ố.c chữa bệnh.

 

Hắn dân gian tật khổ, nhưng đầu tiên chứng kiến nỗi đau và sự vô vọng trần trụi đến .

 

Hoa nhị nương và Dược sư Ngu ở ngoài cửa thấy động tĩnh, phiền, chỉ giúp đốt những bó ngải cứu Tiết Triệt đặt ở cửa.

 

Khói bay trong nhà kho.

 

Mông lung mờ ảo, tựa một giấc mộng ôn nhu dịu dàng.

 

Tiếng và tiếng nhỏ dần, dần dần vang lên tiếng ngáy.

 

Tô Tri Tri và Tiết Triệt bước khỏi nhà kho, mặt hề nụ .

 

Bầu trời đêm giăng khắp lối.

 

ánh mắt ngưng đại địa.

 

Trước khi chia tay, Tiết Triệt bỗng đầu với Tô Tri Tri:

 

“Tri Tri, đúng.”

 

Tô Tri Tri: “Cái gì đúng?”

 

Tiết Triệt: “Kẻ nào quan, ắt nên bằng kẻ khác. Kẻ nào quý nhân, ắt nên đổi bằng khác quý nhân.”

 

Tô Tri Tri cũng nhớ mỗi câu buột miệng , nhưng nàng nhớ tới một bài thơ học trong thư viện:

 

“Xuân gieo một hạt kê,

 

Thu gặt vạn hạt.

 

Bốn bể ruộng hoang,

 

Nông phu vẫn c.h.ế.t đói.”

 

Âm thanh trẻ thơ gió đêm thổi tan.

 

Ngụy Đại Xuyên đang ở góc nhà kho, giữa tiếng ngáy vang dội, trở một cái.

 

Mặt hướng tường, nước mắt lão giàn giụa.

 

 

Loading...