Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 7: Nấm Linh Chi Ngàn Năm ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:36:39
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Triệt kinh ngạc thò đầu .
Cái lồng tre nhấc lên, ánh trăng và nước suối lách qua kẽ hở trôi , chỉ còn một con cá ướt sũng.
Con cá đó dài đến bốn thước, đầu rộng bất thường, vảy bạc lấp lánh ánh trăng.
Bàn chân nhỏ của Tô Tri Tri dẫm đá lộ trong suối, nàng nhón chân ôm con cá đang vẫy đuôi lên.
Con cá thẳng còn cao hơn cả nàng.
"A Triệt mau !"
Tiết Triệt: Thật sự là một con cá thật lớn!!
Sao trong con suối nhỏ cá lớn đến ?!
"Là cá đầu to, đỡ lấy." Tô Tri Tri hớn hở ném con cá cho Tiết Triệt bờ.
Tiết Triệt con cá lớn đập khiến y lảo đảo lùi một bước.
Nặng quá.
Nặng đến mức y thể ôm nổi.
Tô Tri Tri đặt cái lồng tre xuống nước, nàng như đang chơi đùa, tùy ý lắc lư vài cái, mà cũng bắt mấy con cá dài một, hai thước.
"Được , cá cũng đủ ." Tô Tri Tri hài lòng ôm cái lồng tre lên bờ.
"A Triệt, tiểu của , sẽ chia riêng cho một con cá."
Tiết Triệt khó nhọc kéo lê con cá: "Không cần ."
"Hừ." Tô Tri Tri ôm hết cá bỏ lồng, cho Tiết Triệt ôm nữa.
Con cá đầu to nửa chui lồng tre, còn nửa đoạn đuôi vẫn lộ ngoài.
Hai đang định về thì trung đột nhiên lất phất mưa bụi.
Hắt xì! Tiết Triệt hắt một cái, theo bản năng : "Thất lễ."
Tô Tri Tri quanh, kéo tay Tiết Triệt:
"Ta tìm cho một chiếc ô."
Tiết Triệt ngượng ngùng rụt tay , hiếm khi ai nắm tay y như , ngay cả phụ cũng .
Tô Tri Tri nắm chặt, lực đạo lớn, Tiết Triệt giãy , hơn nữa lòng bàn tay nàng ấm áp, ấm ngừng truyền đến từ tay nàng.
Tiết Triệt đành để nàng nắm.
"Huynh tìm ô? Chúng mang ô mà?" Tiết Triệt nhớ Tô Tri Tri chỉ mang mỗi cái lồng tre.
"Đây chẳng một cái đó ."
Tô Tri Tri dừng bên một gốc cây khô.
Gốc cây khô đó to bằng bảy, tám ôm, rễ cây đan xen chằng chịt, tựa như một con yêu quái già nua trong rừng.
Trên gốc cây mọc nhiều nấm, trong đó một cái cực lớn, chóp nấm to như vòm lọng.
Tiết Triệt từng thấy nấm lớn đến , nhưng y ngạc nhiên.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, y kinh ngạc quá nhiều , một cây nấm khổng lồ còn khuấy động đáy mắt y nữa.
Tô Tri Tri hai tay nắm chặt cuống nấm: "Hái nó xuống, thể dùng ô."
Cây nấm mọc chắc cây, Tô Tri Tri dùng sức giật mạnh.
Gió đêm rít lên từng hồi, mưa xiên xéo táp gốc cây khô.
Tiết Triệt dụi dụi mắt, y nãy hình như thấy gốc cây khô đang run rẩy.
Rắc! Cây nấm lớn nhổ , Tô Tri Tri vững, ôm cây nấm ngã nhào bệt.
Tiết Triệt định đỡ nàng, nhưng nàng tự dậy.
Mông Tô Tri Tri dính đầy bùn, nàng vui vẻ giơ cây nấm lớn tay lên, vặn che kín hai cái đầu nhỏ của bọn họ:
"A Triệt, chúng ô ! Huynh cần dầm mưa nữa."
Nàng nhón chân chống nấm xoay một vòng, trong mắt lấp lánh như trời.
Dưới tán ô nấm, sắc mặt u ám lâu của Tiết Triệt ánh mắt nàng thắp sáng, một góc cằn cỗi trong lòng y nước mưa tưới tắm, chồi non đ.â.m xuyên mặt đất.
"Tri Tri, đa tạ nàng."
Tiết Triệt cảm thấy huyết dịch sôi sục, tầm mắt bắt đầu mờ .
Mèo Dịch Truyện
Tô Tri Tri phát hiện mặt Tiết Triệt nổi lên một vệt đỏ bất thường:
"A Triệt, chứ?"
Tiết Triệt lắc đầu: "Không ."
Vừa dứt lời, y nhắm mắt , thể ngã ngửa về phía .
Tô Tri Tri vứt cây nấm tay xuống:
"A Triệt! A Triệt!"
Ngoài cửa sân nhỏ, Ngũ Anh Nương khoác áo tơi.
Nàng tìm quanh quẩn trong thôn một vòng thấy Tô Tri Tri, lập tức ngoài thôn tìm.
"A Nhân, ở nhà đợi. Nếu Tri Tri trở về thì bảo A Bảo đến báo tin."
A Bảo mái hiên vỗ cánh, đôi mắt ưng trong đêm càng thêm sắc bén.
Hách Nhân gật đầu, giúp Ngũ Anh Nương sửa sang áo tơi:
"Nàng cùng Khổng Võ, chiếu cố, cẩn thận một chút."
Ngũ Anh Nương còn kịp bước khỏi cửa thì thấy một bóng nhỏ xuất hiện xa.
Hách Nhân và Ngũ Anh Nương đồng thanh kêu lên:
"Tri Tri!"
Tối nay Tô Tri Tri thực sự chút chật vật.
Quần áo nàng mưa ướt sũng, bùn đất dính từng mảng lớn nhỏ, tóc ướt đẫm từng lọn dính trán.
Trên lưng cõng Tiết Triệt ngất , vác ngược một cái lồng tre, trong lồng còn lộ nửa cái đuôi cá thô to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-7-nam-linh-chi-ngan-nam.html.]
A Bảo bay tới tiếp ứng, vươn móng vuốt, giúp Tô Tri Tri tháo cái lồng tre đeo cổ.
Bóng Ngũ Anh Nương cũng lao đến mặt Tri Tri.
Nhìn thấy đứa con gái dính đầy bùn nước, suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là:
Đứa bé mau tắm rửa sạch sẽ mới .
"Mẫu , A Triệt ngất xỉu ."
Giọng nàng mang theo một chút ấm ức, đôi mắt to đen trắng rõ ràng.
Tô Tri Tri một mạch cõng Tiết Triệt và một lồng cá lớn, mệt đến thở , đường còn ngã mấy .
nàng cố nén đau c.ắ.n răng buông thứ gì, một mạch cõng về đến nhà.
Ngũ Anh Nương dáng vẻ hai đứa trẻ, cơn giận lập tức tan biến, chỉ còn sự xót xa:
"Mau về nhà tắm rửa quần áo , đưa A Triệt đến chỗ Dược sư Ngu."
Hách Nhân đun sẵn nước nóng, bảo Tô Tri Tri mau ngâm .
Tô Tri Tri thực sự quá mệt mỏi, Hách Nhân gì nàng cũng rõ, tắm xong bò lên giường, đầu chạm gối ngủ .
Hách Nhân bất lực mỉm , giúp Tô Tri Tri đắp chăn kỹ càng.
Mưa rơi tí tách suốt cả đêm.
Tiết Triệt ở nhà Dược sư Ngu cũng sốt suốt cả đêm.
Dược sư Ngu cho Tiết Triệt uống thuốc, đợi đến sáng, Tiết Triệt mới hạ sốt, nhưng vẫn còn hôn mê.
Sáng hôm Tô Tri Tri thức dậy, việc đầu tiên là hỏi Ngũ Anh Nương:
"Mẫu , A Triệt thế nào ?"
Tối qua Tiết Triệt đột nhiên ngất xỉu, Tô Tri Tri thực sự sợ hãi.
Các chú bác trong thôn c.h.é.m hai nhát d.a.o vẫn còn thể uống rượu xuống đồng, nhưng Tiết Triệt bắt cá với nàng ngất .
Tô Tri Tri vô cùng kinh ngạc.
Ngũ Anh Nương đơn giản về tình hình của Tiết Triệt: "Thân thể y yếu ớt, chịu nổi cùng con giày vò."
Tô Tri Tri sốt ruột đến nhà Dược sư Ngu xem Tiết Triệt.
Ngoài trời mưa vẫn tạnh, cái lồng tre mà A Bảo tối qua giúp Tri Tri mang về vẫn dựa góc tường, Ngũ Anh Nương bận rộn đến nỗi thời gian để xem.
Tô Tri Tri cửa liếc thấy cái lồng tre:
"Mẫu , trong lồng cá đầu to con bắt ! Con uống canh đầu cá."
Nàng tiện tay lôi cây nấm lớn trong lồng , chống lên đầu để tránh mưa, chạy đến nhà Dược sư Ngu.
Ngũ Anh Nương , lúc mới nhớ cái lồng tre con gái mang về tối qua.
Nàng đến bên lồng tre cúi xuống, nhấc một con cá lớn dài nửa .
Ngũ Anh Nương: Hô! Cả thôn đều thể uống canh cá .
Nhà Dược sư Ngu ở phía đông nhất của thôn, yên tĩnh, thích hợp để ông an tâm nghiên cứu y thuật.
Hách Nhân dậy từ sớm, vội vàng đến xem Tiết Triệt:
"Dược sư Ngu, A Triệt nguy hiểm đến tính mạng ?"
Dược sư Ngu thức trắng đêm, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt rực sáng, lộ vẻ hưng phấn:
“Hiện tại thì , nhưng thể thằng bé khó chữa trị.”
Y cứ thích giành từ tay Diêm Vương, càng gặp chứng bệnh nan y, kịch độc đoạt mạng, y càng thêm hăng hái.
“Thằng bé mang độc từ trong mẫu t.h.a.i là một, khi nhỏ hàn khí xâm nhập cơ thể là hai, đoạn thời gian kẻ buôn dẫn ngủ bụi ăn sương, cộng thêm đêm qua dầm mưa nhiễm lạnh, thể thằng bé đương nhiên chịu nổi.”
Sắc mặt Hách Nhân nghiêm nghị: “Dược sư Ngu phương t.h.u.ố.c trị liệu nào ?”
Dược sư Ngu cầm bút phương thuốc:
“Nếu đưa đến chỗ , nhất định thể cứu thằng bé. Cần tiên thanh trừ độc tính trong cơ thể thằng bé, đó loại bỏ hàn khí, nếu điều dưỡng , nhanh nhất là hai năm, thể thể như thường.”
Sắc mặt Hách Nhân dịu nhiều: “Làm phiền Dược sư Ngu .”
Ngữ khí Dược sư Ngu chợt đổi: “Chỉ là hiện tại vẫn thể trị liệu, khu độc còn thiếu một vị thuốc.”
Hách Nhân: “Là d.ư.ợ.c liệu gì? Ta thể xuống núi mua.”
Dược sư Ngu khẽ khàng: “Thiên niên linh chi.”
Hách Nhân trầm mặc.
Linh chi khó kiếm , trong tiệm t.h.u.ố.c ngay cả bách niên linh chi còn khó gặp, huống chi là thiên niên linh chi.
Dù cho nơi khác thiên niên linh chi, cũng tám phần sẽ dùng cống phẩm đưa cung.
Nhiều năm , tại lễ mừng thọ Thái hậu, từng quan địa phương dâng một cây thiên niên linh chi.
Hách Nhân may mắn từng thấy một , hình dạng như lọng che, rễ cây to khỏe.
Dược sư Ngu: “May mắn là thằng bé tuổi còn nhỏ, vẫn còn thời gian. Nếu đợi đến khi cập quan mới trị liệu, thì Đại La Thần Tiên đến cũng cứu thằng bé nữa.”
“Oa —— A Triệt ——”
Tô Tri Tri nước mắt giàn giụa từ bên ngoài xông , chạy đến mức mái tóc bay tán loạn.
Nàng từ nhà chạy nhanh đến cửa Dược sư Ngu, thấy Dược sư Ngu và cha đang chuyện.
Nàng cũng thấy gì khác, vặn thấy câu “Thần tiên đến cũng cứu thằng bé”.
Tô Tri Tri úp xuống mép giường Tiết Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sợ đến mức tái nhợt, những giọt lệ cứ thế lăn dài từ khóe mắt:
“A Triệt, sẽ bao giờ dẫn bắt cá nữa... , bắt cá cũng sẽ c.h.ế.t ...”
“Ta hại c.h.ế.t ... oa...”
Tô Tri Tri lớn, chiếc dù nấm trong tay nàng tuột xuống, lăn lóc mặt đất nửa vòng.
Hách Nhân lên tiếng, chăm chú cây nấm khổng lồ lăn đến bên chân .
Vân lý sáng bóng, nắp to như lọng che.
Còn lớn hơn cây mà y thấy nhiều năm tại lễ mừng thọ Thái hậu.