Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 67: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn lửa trong bếp cháy lép bép.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tri Tri đỏ bừng, sáng rực.
“Tri Tri, lửa cháy lớn thêm chút nữa.” Giọng Tống Ngọc vọng xuống từ phía bếp.
Tô Tri Tri đáp “Được thôi”, nắm một nắm củi khô nhét trong bếp.
Mèo Dịch Truyện
Lửa càng cháy càng dữ dội, Tô Tri Tri nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Mùa đông Lĩnh Nam, trong chớp mắt qua .
Áo bông mới của Tô Tri Tri mặc đủ thì cởi .
Nàng chút nỡ, vẫn mặc.
May mà Lục Xuân Nương kịp thời cho Tô Tri Tri quần áo mới mùa xuân, Tô Tri Tri mới dùng quần áo mùa đông tự ủ rôm sảy.
hôm nay Tô Tri Tri mặc quần áo cũ, nàng giúp Tiểu Tống ca ở xưởng việc.
Qua năm mới, Tô Tri Tri bảy tuổi.
Thế nhưng dường như chẳng gì khác biệt so với sáu tuổi.
Vẫn nghịch ngợm, hiếu động, còn thích chơi lửa.
Kể từ khi năm ngoái nàng chơi lửa đốt cháy m.ô.n.g cừu, nàng cấm chơi lửa.
Trừ những lúc đốt pháo hoa dịp năm mới, Tô Tri Tri chơi lửa thì chỉ thể đến bếp lò nhóm lửa mà thôi.
Bên bếp núc cần đến nàng, nhưng xưởng chế mực nhỏ của Tống Ngọc cần nàng.
Cứ cách ba ngày Tống Ngọc nấu một nồi keo đặc sệt, nấu xong thì trộn tro than.
“Tri Tri vất vả , nghỉ một lát .” Tống Ngọc nấu xong một nồi.
Tô Tri Tri lấy khăn tay nhỏ lau mồ hôi mặt, đó tháo ống tre nhỏ đeo bên hông , ực ực uống một ngụm lớn nước hoa mai.
“Tiểu Tống ca, bao giờ thì thể xem mực xong ?”
Mẻ mực đầu tiên Tống Ngọc năm ngoái cuối cùng khô và thành hình.
Hôm nay dân làng đều sẽ đến xem mực do chính bọn họ trong núi rốt cuộc thế nào.
Tống Ngọc trộn xong chậu tro than cuối cùng, nâng khuôn mặt đen nhẻm lên:
“Đợi khi thôn trưởng dẫn đến đông đủ thì xem.”
Huynh dứt lời, liền thấy Hác Nhân và một vài dân làng bước .
Tiết Triệt cũng ở trong đó.
Chàng thẳng về phía Tô Tri Tri, nhỏ giọng bên tai Tô Tri Tri:
“Tri Tri, mọc râu đen .”
Dưới mũi Tô Tri Tri dính tro than, nàng đưa tay quệt một cái, những lau sạch mà ngược còn khiến tro than mặt lem luốc hơn.
“Sạch ?” Tô Tri Tri hỏi.
Tiết Triệt: …
Tiết Triệt cầm lấy khăn tay trong tay Tô Tri Tri, giúp Tô Tri Tri lau sạch từng chút tro mặt:
“Bây giờ thì .”
Khác với Tri Tri, Tiết Triệt năm mới cảm thấy bản lớn nhanh như thổi.
Chàng rõ ràng yếu hơn Tri Tri, nhưng trong tiềm thức chăm sóc Tri Tri.
“Tiểu Tống, đông đủ, thể thử mực .” Bạch Tuân dẫn sự chú ý của một khối khuôn trong phòng.
Tống Ngọc hít sâu một , mở khuôn , lấy thỏi mực thành hình.
Thỏi mực bóng bẩy, màu mực đậm đặc, chất mực tinh xảo.
Tống Ngọc mài mực, dùng bút chấm , đưa bút cho Hác Nhân.
Hác Nhân cạnh bàn, tùy tiện một chữ giấy:
Mặc (墨).
Hác Nhân xưa nay cũng chỉ dùng mực tùng yên, từng dùng mực du yên.
Bất ngờ , dùng mực trơn tru, độ bám dính cũng , loãng.
“Rất .” Hác Nhân Tống Ngọc với ánh mắt hài lòng.
Tống Ngọc thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng mấy tháng trời cuối cùng cũng thể đặt xuống.
Hác Nhân hỏi: “Mẻ bao nhiêu thỏi mực?”
Tống Ngọc đếm một lượt: “Khoảng năm mươi thỏi.”
“Mẻ tiếp theo bao giờ thì thành hình?”
“Đầu tháng .”
Hác Nhân trong lòng tính toán:
“Mẻ mực thể mang hiệu bút mực ở huyện thành bán thử , giá cả thấp hơn mực tùng yên thị trường một chút, đó xem cần lượng bao nhiêu nữa.”
Tô Tri Tri giơ tay : “Ta! Ta và A Triệt cũng thể bán mực!”
Tiết Triệt bên cạnh: “... Muội bán thế nào?”
Tô Tri Tri: “Sắp đến ngày thư viện , trong thư viện ai ai cũng dùng mực, thể mua mực của chúng ?”
Dân làng đều ha hả: “Được, đành nhờ Tri Tri và A Triệt giúp đỡ .”
Dân làng mong đợi hai đứa trẻ thật sự thể bán mực, nhưng vẫn chuẩn mấy thỏi mực cho chúng mang đến thư viện.
Một là để chúng tự dùng, hai là thể tặng cho Sơn trưởng và phu tử.
Khổng Võ còn giúp Tô Tri Tri cắt những thỏi mực dài thành từng khối vuông nhỏ.
Nhỏ xíu, vặn trong lòng bàn tay Tô Tri Tri.
Mấy ngày , Tô Tri Tri và Tiết Triệt mang theo thỏi mực trở về thư viện.
Sau một kỳ nghỉ Tết dài, gặp những bạn học quen thuộc.
Tô Tri Tri bước Đào Lý đường, liền hưng phấn chào hỏi .
Các bạn học thấy Tô Tri Tri cũng đều hưng phấn, xúm vây quanh:
“Tri Tri, tóc hình như dài .”
“Tri Tri, ca ca ở nhà bắt một con vẹt, xem ?”
“Tri Tri, cánh tay thô , về nhà luyện công ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-67.html.]
Mọi líu lo chuyện, ai rõ từ khi nào, họ đều thích vây quanh Tô Tri Tri.
Lưu Hương Hương ôm con thỏ béo mũm mĩm:
“Tri Tri, Thanh Ninh, các ngươi xem nuôi , ngày nào cũng hái cỏ cho nó ăn đó.”
“Nuôi , thưởng cho ngươi một viên kẹo.”
Tô Tri Tri lục tìm gói đồ nhỏ của , chia những viên đường đỏ nhỏ mang theo cho các bạn học cùng ăn.
Cố Thanh Ninh là đầu tiên chia đường đỏ.
Nàng mặc y phục mới, ngậm kẹo, cũng từ gói nhỏ của lấy bánh gạo chiên.
“Tri Tri, mang theo bánh gạo, ngươi ăn ?”
Nhà nàng thu hoạch , nhà họ Cố ít đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Cố Thanh Ninh đây cũng từng mang đồ ăn, nhưng lúc đó vì Lý Thiều Nhi mà ai dám chuyện với Cố Thanh Ninh, cũng ai đồ của nàng.
Bây giờ thì khác .
Tô Tri Tri nhận bánh gạo chiên, c.ắ.n một miếng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo:
“Ngon quá, bên trong còn nhân đậu đỏ nữa. Thanh Ninh, nhà ngươi ai ?”
Cố Thanh Ninh khen, khóe môi ngừng cong lên, lấy một miếng bánh gạo nữa đưa cho Tô Tri Tri:
“Đầu bếp nhà đó.”
“Thanh Ninh, cho nếm thử một miếng ?”
“Nghe mùi thấy thơm .”
Các bạn học đều chen chúc , mắt mong mỏi túi vải trong tay Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh chia bánh gạo chiên , một cái bánh bẻ thành hai ba miếng mới đủ chia.
“Thanh Ninh, bánh gạo nhà ngươi ngon thật!”
“Đường đỏ Tri Tri mang đến cũng ngon nữa.”
“Các ngươi ở thôn quê thật , thứ gì cũng ngon hết.”
Tô Tri Tri thấy các bạn học khác chỉ chia nửa miếng bánh gạo, còn thì hưởng trọn hai miếng, lập tức cảm thấy là may mắn nhất hôm nay.
Nàng hào phóng từ trong túi lấy thêm nhiều viên kẹo nhỏ chia cho .
“Ơ? Tô Tri Tri, đây là gì ?” Bạn học nam phía nàng kêu lên.
Bạn học nam phía Tri Tri tên là Ngô Triển, trong tay đang cầm một khối vuông nhỏ đen sì.
Tô Tri Tri đầu , phát hiện lấy nhầm.
Đem khối mực thành viên kẹo mà mang .
“Đây là mực làng , dùng để chữ đó.” Tô Tri Tri lấy một khối mực nhỏ, mài mực nước nghiên.
Lưu Hương Hương mặt đầy sùng bái: “Làng các ngươi ngay cả mực cũng ?”
“Biết chứ, dễ dùng đó.”
Tô Tri Tri dùng bút chấm mực, một chữ “Tri” lên giấy.
Màu mực sáng đều.
Nhiều bạn nhỏ điều gì, nhưng Ngô Triển trợn mắt như bò:
“Mực … Mực làng các ngươi hơn cả mực tùng yên cha mua ?”
Nhà họ Ngô Triển quanh năm buôn bán ở xa, trong nhà một đội buôn, chuyên vận chuyển hàng hóa từ Nam Bắc.
Gần đây, cha Ngô Triển mua một lô mực từ nơi khác về Tầm Châu, về đến nhà liên tục thở dài.
Nói rằng lô mực tùng yên giá nhập quá đắt, bán dễ.
Khi các bạn học đang tụm năm tụm ba, ai đó khẽ một câu: “Phu t.ử đến !”
Mọi nhanh chóng chạy về chỗ của .
Liễu Sơn Trưởng và Khâu Phu T.ử từ bên ngoài bước , đám học trò nhỏ đang vội vàng chạy về chỗ , khỏi bật .
Liễu Sơn Trưởng: “Các ngươi tụm chuyện gì ?”
Bọn trẻ con nhỏ líu lo:
“Sơn Trưởng, Tô Tri Tri mang đường đỏ cho chúng .”
“Bánh gạo chiên nhà Cố Thanh Ninh ngon lắm.”
“Ngô Triển mực làng Tô Tri Tri còn hơn mực tùng yên…”
Liễu Sơn Trưởng đến đây, mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
“Mực làng Tô Tri Tri ư?”
Tô Tri Tri dậy, bưng nghiên mực đưa cho Liễu Sơn Trưởng:
“Sơn Trưởng, đây là mực làng chúng .”
Liễu Sơn Trưởng cũng cầm bút chấm mực mấy chữ, lông mày hiện lên vẻ mừng rỡ.
Mực xuống như khói mây, màu sắc đậm đà dễ khô, ít nhất là hơn loại mực ngài đang dùng bây giờ!
Tô Tri Tri dáng vẻ của Liễu Sơn Trưởng, liền Sơn Trưởng chắc chắn thích.
Nàng lật tìm thêm vài thỏi mực trong gói đồ.
Những thỏi mực lớn theo lời dặn của cha tặng cho Sơn Trưởng và Phu Tử, còn những thỏi mực nhỏ thì chia cho các bạn học.
Mỗi đều nhận một phần.
“Mực làng chúng còn dễ dùng hơn mực bán bên ngoài nữa, các ngươi cứ dùng thử, nếu còn dùng nữa, thể tìm mua.”
Tô Tri Tri bày dáng vẻ ăn, hào phóng rõ với .
Ngô Triển cẩn thận dùng khăn tay gói kỹ thỏi mực, bỏ trong hộp sách của , hỏi:
“Mực tên gì? Ngươi bán bao nhiêu tiền?”
Tô Tri Tri chớp chớp mắt, hiếm khi thấy nàng đỏ mặt.
Đến lúc nàng mới chợt nhớ , quên hỏi giá.
Nàng gảy gảy ngón tay, suy nghĩ một lát:
“Hay là các ngươi cứ giá , về hỏi .”
“Mực , ừm, cứ gọi là Mực Hắc Sơn .”