Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 65: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng những lộ vẻ kinh ngạc, trái còn giận dữ trách mắng Thư Mỹ nhân tuân thủ cung quy.
Thậm chí còn Thư Mỹ nhân phá hỏng cảnh của gốc hòe .
Thư Mỹ nhân giáng cấp, tước bỏ chữ “Thư”, trở thành Kỳ Tài nhân giam lãnh cung.
Các nô tỳ nội thị trong lãnh cung đều là hạng mặt đặt cỗ, phi tần ghét bỏ mà lãnh cung thì phần lớn đều chịu chút giày vò.
Cũng Kỳ Tài nhân chịu uất ức gì trong lãnh cung mà mấy ngày liền trở nên điên điên khùng khùng.
Hôm nay, nhân lúc cung nhân sơ suất, nàng ta竟 tâm trí hoảng loạn chạy đến Mai viên.
Kỳ Tài nhân thấy Hoàng hậu và Thục phi, liền lao tới, may mà kịp thời nội thị bên cạnh ấn quỳ xuống đất.
“Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương hãy chủ cho thần , kẻ hãm hại thần …”
“Hoàng thượng … Hoàng thượng yêu thương thần nhất… Hãy để Hoàng thượng ban c.h.ế.t cho bọn chúng!”
“Hoàng thượng… Hoàng hậu nương nương…”
Kỳ Tài nhân quỳ trong tuyết, vì lạnh vì sợ hãi mà run rẩy.
Nụ của Hoàng hậu cứng mặt, nàng nghiêng đầu hài lòng liếc Đông ma ma:
“Cung nhân của Tê Hà cung trông coi cẩn thận một như ?”
Thục phi đoan trang cạnh Hoàng hậu, nhấp một ngụm nóng:
“Kỳ Tài nhân cũng thật đáng thương, giữa trời lạnh giá thế , mặc phong phanh như mà ngoài?”
Các cung nhân phía bàn chân đông cứng xanh tím của Kỳ Tài nhân, cũng đều rùng .
Họ vẫn còn nhớ, mấy tháng , Kỳ Tài nhân kiệu, phong quang lộng lẫy từ Ngự thư phòng trở về cung.
Hoàng hậu hạ lệnh cho đưa Kỳ Tài nhân xuống:
“Kỳ Tài nhân, bây giờ việc nàng phát ban, bản cung điều tra rõ ràng và cho nàng một lời giải thích. đó nàng tuân thủ cung quy, nhiều quấy nhiễu Thánh giá, Hoàng thượng lệnh nàng ở Tê Hà cung tĩnh tâm sám hối, hôm nay nàng nên đến đây.”
“Người , đưa Kỳ Tài nhân về cung.”
Hội thưởng mai hôm nay ít nữ quyến đến tham dự, nhiều phu nhân, tiểu thư các gia đình quan ở kinh thành đều mặt.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Kỳ Tài nhân, trong lòng đều liên tục thở dài.
“Ta , về… Ta về!”
Kỳ Tài nhân điên cuồng lắc đầu, ánh mắt tìm kiếm xung quanh một lát, chợt dừng .
Nàng hướng về một phía mà lóc kêu lên:
“Đại tẩu! Đại tẩu cứu … Ta về nhà… Ta ở đây…”
“Đại tẩu… Nguyệt Nhi về… về nhà…”
Mọi theo hướng Kỳ Tài nhân mà trông tới, thấy phu nhân nhà họ Kỳ sắc mặt ngượng ngùng đỏ bừng.
Vị Kỳ phu nhân hôm nay đến chính là đại tẩu của Kỳ Tài nhân, hiện là trong nhà quản lý việc. Mẫu ruột của Kỳ Tài nhân, Kỳ lão phu nhân, đang ở quê nhà, ở kinh thành.
Kỳ phu nhân trong ánh mắt chú ý bước lên, khô khan mở lời:
“Tài nhân thận trọng lời , tài nhân nhập cung, là phi tần hoàng gia, trong cung chính là nhà.”
Kỳ phu nhân bộ dạng của cô em chồng cũng xót xa, nhưng gia tộc họ Kỳ của họ là quan chức cao sang danh môn, dám cầu tình cho cô em chồng?
Không cô em chồng liên lụy là trời đất phù hộ .
“Đại tẩu… … …”
“Đây là …”
Kỳ Tài nhân nội thị kéo khỏi Mai viên, trong lúc hỗn loạn ngay cả chiếc hài còn chân cũng rơi mất.
Nàng điên cuồng la hét, dùng móng tay dài cào cấu nội thị của , khác hẳn với vẻ kiều diễm phú quý đây.
Nàng kéo khỏi rừng mai, càng kéo càng xa, càng kéo càng vắng vẻ.
Không còn tiếng náo nhiệt.
Chỉ còn tiếng bước chân nội thị dẫm tuyết và một hai tiếng quạ kêu đầu.
Kỳ Tài nhân nhốt trở Tê Hà cung.
“A ——”
Tiếng kêu the thé như xuyên thủng màng tai , khiến lũ quạ cây khô cũng bay tán loạn.
Hoàng thành rộng lớn, tiếng kêu của Kỳ Tài nhân thể truyền đến Càn Dương cung.
Trong Minh Huệ cung cũng tương đối hẻo lánh, thể lờ mờ thấy.
Trong sân, Đông Nguyệt đang cắt tỉa cành hòe mà da đầu tê dại:
“Nếu Kỳ Tài nhân ngày nào cũng kêu như , nàng khản giọng thì tai nô tỳ cũng điếc .”
“Meo ——”
Sơ Cửu cuộn trong lòng Bùi Thư, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Bùi Thư ôm Sơ Cửu, miệng nhẹ nhàng ngân nga một khúc nhạc dịu dàng, như đang dỗ dành trẻ con.
Đông Nguyệt tiếp tục cắt tỉa cành hòe.
Cành hòe quá dài, dễ khác thương, Đông Nguyệt cắt tỉa nó tròn trịa một chút.
Cắt tỉa một cái cây khô héo chẳng ý nghĩa gì.
Thế nhưng trong hậu cung tịch mịch , dường như gì cũng chẳng ý nghĩa.
Đông Nguyệt vất vả cắt tỉa, miệng lẩm bẩm:
“Nương nương, nô tỳ các tỷ tỷ ở Ngự Thiện Phòng , Kỳ Tài nhân điên .”
“Cũng khó trách, trong cung mấy như nàng , nhập cung nửa năm liền sủng ái mấy ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-65.html.]
“Một chốc sủng ái lên cao chót vót, đến tận mây xanh , tung hô mà quên hết bản , đột nhiên đ.á.n.h lãnh cung, ai mà phát điên?”
Đông Nguyệt xong, chợt nghiêng đầu Bùi Thư một cái.
Nàng nhận lỡ lời, cây kéo lớn tay buông lỏng, vội vàng xin tội:
“Nương nương thứ tội, nô tỳ thất ngôn.”
Mèo Dịch Truyện
Bùi Thư vẫn khẽ ngân nga giai điệu, dường như thấy Đông Nguyệt gì.
Gió đông thổi sân, chậm rãi như một dòng sông chảy, từ từ lướt qua chủ tớ.
Đông Nguyệt ngượng ngùng bổ sung một câu:
“Nương nương tâm tính , ai thể sánh bằng.”
Bùi Thư vuốt ve Sơ Cửu trong lòng.
Nàng từng nhận thánh sủng vô song, nhưng bao giờ vì thế mà quên .
Bởi vì từng một thiếu niên thật lòng đối với nàng, đến nỗi tất cả những đến đều thể vượt qua.
Bùi Thư cảm thấy n.g.ự.c căng chặt, điện nghỉ ngơi một chút.
Đông Nguyệt đón lấy Sơ Cửu.
Sơ Cửu vì , đột nhiên "oao" một tiếng, chạy về phía sân.
“Sơ Cửu, .” Đông Nguyệt vứt bỏ cây kéo trong tay, sải bước đuổi theo mèo.
Sơ Cửu ngày thường lười biếng, thích chạy lung tung nhảy tường, chỉ thích cuộn trong lòng ấm áp phơi nắng.
Thế nhưng hôm nay Sơ Cửu cứ chạy mãi, chạy đến tẩm điện của Mộ Dung Lệ, vọt trong.
Đông Nguyệt đuổi theo tẩm điện, nhưng đến cửa đụng một bóng lén lút.
Mộ Dung Lệ hôm nay đến Lễ Hòa điện, nhưng Tiểu Toàn Tử, thái giám hầu hạ bên cạnh , xuất hiện ở đây.
Đông Nguyệt: “Tiểu Toàn Tử, ngươi hầu hạ điện hạ mà ở đây?”
Tiểu Toàn T.ử sắc mặt chút tự nhiên: “Đông Nguyệt tỷ tỷ, điện hạ quên đồ, sai đến lấy.”
Vừa , vội vàng ngoài.
Đông Nguyệt cảnh giác chặn Tiểu Toàn T.ử :
“Bút mực giấy nghiên ở Lễ Hòa điện đều , ngươi trở về lấy thứ gì?”
Tiểu Toàn T.ử gạt tay Đông Nguyệt : “Lấy bài tập điện hạ quên.”
“Đưa đây xem?” Đông Nguyệt tiếp tục chặn Tiểu Toàn Tử.
Tiểu Toàn T.ử đột nhiên dùng sức, đẩy Đông Nguyệt một cái:
“Bài tập của điện hạ há là ngươi thể xem ?”
Đông Nguyệt đẩy ngã, ngược còn cùng Tiểu Toàn T.ử giằng co đẩy .
“Meo ——!” Sơ Cửu trốn trong điện thấy , lao lên cào mạnh một nhát Tiểu Toàn Tử.
Tiểu Toàn T.ử cào đau mặt, phân tâm đẩy Sơ Cửu.
Trong lúc hỗn loạn, một quyển sách từ Tiểu Toàn T.ử rơi xuống.
Sách mở , giữa những hàng chữ in ấn ngay ngắn, đầy những chú thích với nét chữ rõ ràng, thanh tú.
Nét chữ đó khác biệt với nét chữ mà Tam Hoàng t.ử ở Lễ Hòa điện.
Đó tuyệt đối là thứ mà một si ngốc thể .
Đông Nguyệt cúi đầu lướt qua quyển sách, ngẩng đầu Tiểu Toàn Tử, sắc mặt lạnh lùng:
“Ai phái ngươi đến?”
Tiểu Toàn T.ử sắc mặt biến đổi đáng sợ, lòng bàn tay cong thành hình móng chim ưng, trực tiếp tấn công tâm mạch của Đông Nguyệt:
“Đa sự, đây là ngươi tự tìm!”
Tay Tiểu Toàn T.ử vươn nhanh, nhưng động tác né tránh của Đông Nguyệt cũng nhanh!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Toàn Tử, Đông Nguyệt bỗng nhiên vọt lên, một cái nhào lộn đến lưng Tiểu Toàn Tử, nhanh và chuẩn xác giáng một quyền Tiểu Toàn Tử.
Tiểu Toàn T.ử trúng quyền loạng choạng một bước, khi xoay thì từ trong tay áo mấy đạo ám khí bay tới.
Đông Nguyệt chỉ thể liên tục né tránh.
Tiểu Toàn T.ử thừa cơ nữa tấn công, bàn tay như móng chim ưng bóp chặt cổ Đông Nguyệt.
Tiểu Toàn T.ử mặt lộ nụ hiểm độc: “Không ngờ, Minh Huệ cung còn võ.”
Đông Nguyệt mặt mày đỏ bừng, cổ họng thở , gần như ngất .
Xoẹt ——!
Mũi kéo sắc nhọn xuyên qua cổ Tiểu Toàn Tử, m.á.u tươi ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt Đông Nguyệt.
“Hộc… hộc…”
Tiểu Toàn T.ử cắm kéo cổ, hai mắt trợn trừng, bàn tay nắm lấy Đông Nguyệt buông lỏng lực đạo.
Xoẹt —— một tiếng nữa.
Chiếc kéo từ phía rút , càng nhiều m.á.u phun trào, tí tách rơi khắp nền đất.
Thân thể Tiểu Toàn T.ử đổ xuống một bên như con rối đứt dây.
Đông Nguyệt ôm cổ thở hổn hển.
Nàng chiếc kéo đang nhỏ m.á.u mắt, chính là chiếc kéo nàng dùng để cắt tỉa cây hòe trong sân.
Và cầm chiếc kéo đó, là đôi bàn tay khớp xương trắng bệch của Bùi Thư.