Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 309: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sư phụ thể thành Phật
Lửa ở Đông cung cháy càng lúc càng dữ dội.
Khói cuồn cuộn bay lên trung.
Đám cấm quân Đông cung gần như tiêu diệt sớm phát tín hiệu, nhưng mãi thấy quân tiếp viện cung.
Ngoài cung thành, vài toán cấm quân tiến đến cổng cung, nhưng quân của Viên Trì chặn .
“Viên tướng quân, ý ngươi là ? Trong cung biến, cung cứu giá!” Một vị tướng lĩnh quát lớn.
Trường thương trong tay Viên Trì chỉ lên trời, tuấn mã tọa hí vang.
“Hôm nay cao tăng trong cung pháp sự, bất kỳ ai cũng cung quấy nhiễu. Nếu kẻ nào phá cung thành, hết qua ải của bổn tướng!”
Mũi thương xé gió trong trung, Viên Trì canh giữ cổng cung, nhường một tấc.
Mấy vị tướng lĩnh khác đều biến sắc.
Hai bên nhân mã giằng co tại cổng cung.
Trong lúc cung trong cung ngoài hỗn loạn, tiểu hòa thượng Ngộ Chân đến một con đường trong cung mà đang ở .
Nhìn những bức tường cung giống hệt cả phía lẫn phía , Ngộ Chân phát hiện lạc đường.
Bụng bé hôm nay đau quá.
Vừa từ nhà xí , đau đến mức .
Cứ thế lặp lặp mấy , bụng thì trống rỗng, hai chân thì mỏi nhừ.
Đợi đến khi cơn đau bụng cuối cùng cũng bình phục, bé mệt mỏi lê bước .
Tại giếng nước gần nhà xí, lấy nước rửa tay.
Sau khi khỏi nhà xí, một đoạn đường khá dài, nhưng vẫn tìm thấy Đông cung ở .
Ngộ Chân đoán sai hướng, nhưng đến , cũng nên về .
Con đường trong cung dài quá, thấy bóng .
Ngộ Chân gãi gãi cái đầu tròn của , tìm trong cung gần đó để hỏi đường.
Cậu bé quanh, khi qua góc tường cung, tình cờ gặp một đôi chủ tớ.
Là hai nữ tử, trong đó một như tranh vẽ.
Ngộ Chân tuy lớn lên trong chùa núi, nhưng gặp nhiều nữ thí chủ, nên thấy xa lạ lạ lẫm với nữ tử.
từng thấy một nữ thí chủ nào đến .
Vẫn là câu đó, ngoại hình như mộng ảo bọt nước.
Ngoại hình của một , thực sự chỉ là một bong bóng lớn, ví dụ như và sư phụ.
Còn ngoại hình của một , thực sự như mơ ảo, ví dụ như nữ thí chủ mặt.
Nếu là hòa thượng trưởng thành, thấy nữ t.ử như , phần lớn sẽ mặt , miệng liên tục niệm A Di Đà Phật, để sắc quấy nhiễu tâm thần.
Ngộ Chân tuổi còn nhỏ, những mặt , mà còn mở to mắt hơn.
“Thí, thí chủ khỏe ạ.”
Ngộ Chân thẳng , ngẩng đầu lên. Mặt bé đỏ bừng, suýt nữa quên mất hỏi đường.
Bùi Thư và Đông Nguyệt khi thấy tiểu hòa thượng đầu tròn tròn cũng bất ngờ.
Họ hôm nay sẽ tăng chúng Đông cung, nhưng ngờ cả một đứa trẻ ngây ngô như .
Đông Nguyệt: “Ngươi là ai? Có là tăng nhân đến Đông cung cầu phúc ?”
Ngộ Chân gật đầu: “Thí chủ, tiểu tăng từ Đông cung đó sai đường, tìm thấy đường về .”
Bùi Thư : “Vừa , chúng cũng đến Đông cung, tiểu sư phụ thể cùng chúng .”
“Đa tạ thí chủ.” Ngộ Chân vui mừng, thấy gì bất thường.
Vì bé hiểu quy củ trong cung, phi tần hậu cung tự ý Đông cung.
Ba đường trong cung, Đông Nguyệt hỏi Ngộ Chân:
“Ngươi nhỏ thế , hiểu kinh Phật ?”
Ngộ Chân thật thà đáp: “Con hiểu một chút, phần lớn vẫn hiểu. Trong chùa của chúng con lớp học kinh văn, nhiều chỗ con hiểu, giảng xong thì hiểu . Hơn nữa, sư phụ con , điều quan trọng là một tấm lòng thành, tin Phật mới thể tu Phật.”
Ngộ Chân xong hỏi:
“Hai vị thí chủ tin Phật ?”
Đông Nguyệt lắc đầu gật đầu: “Có lẽ là tin, dù hồi nhỏ thấy đền nào thần nào cũng bái.”
Bùi Thư thần sắc lãnh đạm:
“Thuở thiếu thời từng tin, điều cầu xin đều hóa thành hư , Phật Tổ vô tình, từ đó về , liền còn tin nữa.”
Ngộ Chân đang định Phật Tổ lòng từ bi, độ chúng sinh siêu thoát luân hồi, nhưng kịp thì thấy mấy cung nhân chạy đến phía .
Mấy cung nhân đó thần sắc hoảng loạn, vạt áo dính máu, chạy kêu:
“Cứu mạng—!”
“Yêu tăng gây loạn!”
“Yêu tăng g.i.ế.c —!”
“…”
Ngộ Chân thấy khói đen bốc lên trung xa, tiếng kim loại va chạm và tiếng la hét truyền đến.
Ngộ Chân trong lòng sợ hãi, vội vàng tiến lên hỏi một trong các cung nhân:
“Thí chủ, xin hỏi Đông cung xảy chuyện gì ?”
Những đó thấy Ngộ Chân mặc tăng bào, vẻ mặt càng hoảng sợ hơn, giơ tay đẩy mạnh Ngộ Chân , ngoảnh đầu mà chạy .
Ngộ Chân đẩy mạnh một cái, may mà thể bé nặng, ngã, chỉ loạng choạng lùi hai bước.
“Đông cung xảy chuyện , bọn họ Đông cung yêu tăng, nhưng sư phụ và sư con còn ở Đông cung mà.”
Ngộ Chân sốt ruột, khóe mắt đỏ hoe.
Cậu bé sợ sư phụ và sư yêu tăng mà cung nhân bắt .
“Thí chủ, con, con một bước đây.”
Ngộ Chân đến đây, hướng các cung nhân chạy đến, hiểu Đông cung về phía nào.
Cậu bé ngược hướng với các cung nhân đang chạy trốn.
Đợi đến khi bé hổn hển chạy đến cổng Đông cung, cảnh tượng mắt cho ngây .
Bên pháp đàn ngổn ngang t.h.i t.h.ể của tăng nhân và cấm quân.
Đao kiếm gãy nát, khiên vỡ, giáp rách… rải rác giữa đống thi thể.
Khắp các cung điện Đông cung đều bốc cháy dữ dội, biển đề vàng son cháy đen còn rõ chữ gốc.
Tràng hạt rơi vãi, ngói cung vỡ nát, trong khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng và mùi khét lẹt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-309.html.]
“Sư phụ… Sư …” Ngộ Chân sợ hãi òa.
Cậu bé lóc về phía pháp đàn, thấy sư Ngộ Tịnh đầy m.á.u đ.á.n.h với cấm quân, cả hai cùng lao biển lửa. Một lát , thấy sư Ngộ Tịnh từ trong lửa bò dậy, vạt áo kéo lê đất để vệt m.á.u dài.
Ngộ Chân chạy về phía chính điện, bé đỡ sư Ngộ Tịnh.
Cậu bé vì các sư đ.á.n.h với binh lính, nhưng sư Ngộ Tịnh thương , nhất định đau.
Ngộ Chân còn chạy đến bên Ngộ Tịnh, bỗng nhiên xuyên qua biển lửa, thấy một bóng dáng mập mạp trong chính điện.
Rất mập, mập như một ngọn núi.
Là sư phụ!
“Sư phụ! Sư phụ!” Ngộ Chân gọi khản cả giọng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu bé thấy sư phụ đang giữa biển lửa, bất cứ lúc nào cũng thể lửa nuốt chửng.
“Sư phụ mau chạy !”
“Sư phụ sắp lửa thiêu cháy ! Sư phụ…”
“Sư phụ, cầu xin , mau ngoài …”
Nước mắt Ngộ Chân tuôn rơi thành chuỗi, bé vội vàng chạy trong lửa, kéo sư phụ .
sư Ngộ Không xuất hiện, chặn bé :
“Ngộ Chân, sư phụ bảo chúng mau.”
Ngộ Chân sức giãy giụa, chịu rời :
“Buông , ! Ta cứu sư phụ, sư phụ!”
Cũng chính khoảnh khắc , Ngộ Chân cảm thấy cảnh tượng mắt quen thuộc tựa như từng thấy trong mộng.
Ngộ Chân hy vọng tất cả những gì đang diễn chỉ là một giấc mơ, là sự thật.
Cách biển lửa, Minh Đăng cũng thấy Ngộ Chân.
Nhìn thấy đứa trẻ đến xé lòng, bất chấp hiểm nguy xông cứu .
Tiếng gỗ cháy nổ gãy vang lên đầu, khói đặc sặc sụa khiến mắt đau rát.
Đôi mắt Minh Đăng đại sư đang nheo thành một đường nhỏ cũng đỏ hoe vì đau.
Y : “Ngộ Chân, con . Con hứa với vi sư, khi vi sư bảo con , con .”
Ngộ Chân lời sư phụ , càng dữ dội hơn:
Mèo Dịch Truyện
“Sư phụ mau đây, con cùng sư phụ… Sư phụ…”
Minh Đăng đại sư lắc đầu, tiếng thở dài thốt từ miệng ngọn lửa nuốt chửng:
“Ngộ Chân, con lời vi sư .”
Ngộ Chân đến khản cả giọng, y liều mạng xông lửa, nhưng Ngộ Tịnh sư vẫn nắm chặt lấy y.
Y hướng về phía sư phụ mà gào thét:
“Sư phụ, con lời! Con lời… Sư phụ mau đây…”
“Sư phụ… Sau con sẽ chăm chỉ niệm kinh, chăm chỉ tưới nước… Con sẽ giúp sư phụ quét dọn, con còn sẽ luyện công như các sư … Con sẽ bao giờ tham ăn nữa… Sư phụ, con đều lời …”
“Cầu đây… Sư phụ con cầu … ô ô ô ô ô…”
Ngộ Chân đang .
Ngộ Không sư đang ôm y cũng đang .
Minh Đăng đại sư đang ở trong điện cũng đang .
Một cây cột ở cửa điện ầm ầm đổ xuống.
Thế nhưng Minh Đăng vẫn bước .
Y mang tội nghiệt, thể bước khỏi Đông Cung, thể thoát khỏi nghiệp chướng trong tâm.
Mọi lời Thái hậu khi c.h.ế.t đều là thật.
Y đều cả.
Nhiều năm , phụ hoàng từng vì cục diện chính trị triều đình mà trị tội mẫu tộc của mẫu hậu, trong lòng ôm nỗi hổ thẹn với mẫu hậu.
Mẫu hậu đối phụ hoàng yêu hận, đồng thời lo lắng các hoàng t.ử khác sẽ dựa thế lực mẫu tộc mà uy h.i.ế.p địa vị của Thái tử, nên tay với các phi tần và hoàng tự hậu cung.
Minh Đăng nhớ, mẫu hậu là một mực dịu dàng, ngay cả động tác vuốt ve một bông hoa cũng nhẹ nhàng vô cùng.
dịu dàng đến mấy cũng thể tay độc ác.
Đêm khi y trốn khỏi cung, hoàng kể chuyện cho y.
Năm đó, y rơi xuống vực trong đêm tối vô vọng, khi mắc kẹt cây khô treo lơ lửng ở vách đá, y cảm thấy dòng nước cuồn cuộn vực đều là vô oan nghiệt.
Phật dạy vạn sự nhân quả.
Y tất cả những điều là quả đắng do phụ hoàng và mẫu hậu gieo xuống, nhưng y tu Phật nhiều năm, trong lòng vẫn thể buông bỏ thù hận, thể buông bỏ một trái tim báo thù.
Niệm bao nhiêu kinh Phật, bố thí bao nhiêu cơm chay, bao nhiêu việc thiện cũng đều vô dụng.
Thế gian , chúng sinh đều ác.
Thái hậu là ác, Mộ Dung Vũ là ác, phụ hoàng là ác, mẫu hậu là ác.
Chính y cũng là ác.
Cuối cùng cũng tự gánh lấy ác quả.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Tiếng kêu của Ngộ Chân xuyên qua biển lửa, vọng đến bên tai, mà mắt Minh Đăng mờ nhạt một mảng.
Y chợt thấy cảnh khi còn nhỏ đến Đông Cung chơi với hoàng .
Khi y cảm thấy Đông Cung là nơi nhất trong bộ hoàng thành.
Đông Cung .
Có hoa cây, vàng son, bích ngọc, sự điêu khắc tinh xảo của thợ lành nghề và vô trân bảo từ khắp nơi.
Mà hôm nay y mới —
Đẹp hơn cả Đông Cung, là Đông Cung đang bốc cháy.
Lửa trời che kín, sắc vàng đỏ tựa áng mây rực rỡ.
Đỏ rực như ráng chiều y thấy khi còn bé cùng mẫu hậu và hoàng dùng bữa trong viện.
Khi y luôn là đến muộn nhất, luôn khiến mẫu hậu và hoàng đợi.
Không đường luân hồi, mẫu hậu và hoàng liệu đang đợi y .
Lưỡi lửa l.i.ế.m lên tăng bào và cà sa của y, Minh Đăng từ xa Ngộ Chân, khóe mắt chảy xuống huyết lệ:
“Ngộ Chân, vi sư lừa con.”
“Vi sư thành Phật , chỉ thể thành ma.”
Ngọn lửa ngút trời cùng huyết quang quấn quýt.
Bóng một ngọn núi đổ rạp xuống.