Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 289: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có thích khách!
Cấm vệ quân xông , tiếng kiếm đao tuốt vỏ trong bóng tối đặc biệt chói tai.
Mèo Dịch Truyện
Mắt Mộ Dung Vũ nhất thời còn thích nghi với bóng tối, thấy gì cả, chỉ thể thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng vải vóc ma sát.
“Hoàng thượng.” Ám vệ ẩn nấp điện kịp thời xông , bao vây Mộ Dung Vũ thành một vòng tròn.
Mộ Dung Vũ lạnh, quả nhiên câu .
Trong điện ám vệ, ngoài điện cấm quân. Hôm nay bày thiên la địa võng, nhất định bắt .
mới đến nửa chừng, bỗng nhiên vai đau nhói, như lưỡi d.a.o cắt da.
“A—!” Mộ Dung Vũ thốt tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Trên vai cắm một thanh phi đao sắc bén.
Đồng thời, xung quanh từ bay đến mấy bóng đen, giao chiến với các ám vệ.
Ám vệ của Mộ Dung Vũ tuy nhiều, nhưng mỗi đều công phu tồi, mà khi đối đầu với những thích khách , đ.á.n.h cho liên tục lùi bước, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Trong đó, một ám vệ một chưởng đ.á.n.h nát ngũ tạng, đến lúc c.h.ế.t vẫn còn kinh ngạc.
Sao thể?
Ngoài Hàm Lương Điện, kể cả mái nhà cũng canh giữ, thích khách thể lặng lẽ tiềm nhập?
Nội lực của là thâm hậu hiếm thấy, nhưng nội lực của đối phương còn thâm hậu hơn gấp mấy ?
Sao… thể…
“Hoàng thượng thích khách, mau truyền thái y!”
“Bắt thích khách!”
Các thần t.ử trong điện cùng các cung nhân thấy lời , càng thêm hoảng loạn.
Ngoài điện cũng truyền đến tiếng binh khí giao chiến, dường như nhiều thích khách tiềm nhập.
Mọi dám chạy ngoài, bèn tự chạy đến những góc thể ẩn nấp trong điện. trong bóng tối mịt mù, cẩn thận va .
Hạ Đình Phương dù cũng lớn tuổi, thể còn linh hoạt như .
Ông vốn định giữ vững, nhưng ai đó va , ngã xuống đất. Ông bò dậy, nhưng bên cạnh chạy tới giẫm mạnh lên tay và cánh tay, nhất thời thể dậy .
Trương Thái Phó đêm nay cũng đến. Trong lúc điện đường hỗn loạn, Trương Thái Phó tuổi già sức yếu lảo đảo, suýt góc bàn vấp ngã, khi sắp ngã thì một đôi tay đỡ lấy.
“Thái Phó cẩn thận.” Giọng Hách Nhân vang lên bên cạnh.
“Hách đại nhân?” Trương Thái Phó nghĩ một lúc mới nhận đó là giọng của Hách Nhân.
Ông ngờ trong lúc , Hách Nhân đến đỡ ông.
Hách Nhân nhiều, chỉ đỡ Trương Thái Phó tránh qua một chướng ngại vật, đến một chỗ trống bên cửa sổ .
Ngoài cửa sổ lúc truyền đến động tĩnh lớn hơn, nhiều tiếng bước chân hơn.
Không lâu , một nhóm xông Hàm Lương Điện, đèn đuốc trong điện cũng sáng trở .
Viên Trì tay cầm trường thương, sải bước nhanh chóng , giáp sắt n.g.ự.c còn văng vãi vài vệt máu.
“Hoàng thượng thứ tội, vi thần hộ giá đến chậm, khiến Hoàng thượng kinh hãi.”
Mọi trong điện một nữa thấy ánh sáng, thấy trong điện tan hoang một mảnh.
Khối băng điêu khắc hình rồng vốn sừng sững ở giữa gãy mất nửa , rơi xuống đất vỡ tan tành, đó hóa thành một vũng nước lạnh.
Bàn ăn, bình rượu, chén lưu ly… Cái đổ cái vỡ.
Đáng sợ nhất là Mộ Dung Vũ đang long ỷ, xung quanh đổ một vòng thi thể, chỉ còn môi tái nhợt ôm vai dựa lưng ghế.
Thanh phi đao vai vẫn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến khiếp sợ.
“Viên tướng quân, trẫm…” Mộ Dung Vũ mở miệng mấy chữ, khóe môi trắng bệch trào m.á.u đỏ tươi, cả đổ sụp về phía .
Vương nội thị đó trốn bàn kịp thời bò , vội vàng tiến lên đỡ Mộ Dung Vũ:
“Mau truyền thái y! Bệ hạ hôn mê .”
“Truyền thái y—!”
“Thái y—!”
Đêm đó, trong cung rối ren.
Trong khi Hoàng thượng thiết đãi khai băng yến cùng quần thần ở Hàm Lương Điện, Thái hậu cũng đang ở Phúc Thọ Cung ăn băng cùng các phi tần hậu cung.
Khai băng yến của hậu cung vốn do Hoàng hậu chủ trì, nhưng mấy năm nay Hoàng hậu luôn mặt, nên tổ chức tại cung của Thái hậu, bên ngoài còn thể tạo tiếng hiếu thuận Thái hậu.
Trước khi tin Hàm Lương Điện thích khách truyền đến, Thái hậu đang cho các phi tần lui về nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, tin tức truyền đến, ít phi tần sợ đến mức dám khỏi Phúc Thọ Cung.
Phúc Thọ Cung ít nhất còn thị vệ nghiêm ngặt hơn, nếu thích khách đến, cũng thể chống đỡ một phen.
Ninh An đang cạnh Thục phi, vội vàng bật dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-289.html.]
“Mẫu phi, các đừng sợ, còn con ở đây! Con thể ngoài xem .”
Nàng nay mười bốn tuổi, theo Viên Trì học thương pháp đạt chút thành tựu. Trong các phi tần và công chúa trong hậu cung, chỉ nàng là võ công đáng nể.
Thục phi ấn Ninh An trở chỗ : “Đừng nóng vội, Hàm Lương Điện cách đây một đoạn, thích khách lẽ nhanh sẽ bắt giữ. Chúng lúc nên ngoài gây thêm rắc rối.”
Thái hậu tràng hạt trong tay: “Thục phi đúng, cần hoảng sợ, trong cung cấm quân canh gác, sẽ để thích khách đắc thủ. Nếu các ngươi tĩnh tâm , thì cùng ai gia Phật đường niệm kinh cầu phúc.”
Thái hậu , tự nhiên cùng Phật đường.
Bùi Thư từ đầu đến cuối một lời, chỉ tìm một cái bồ đoàn yên lặng quỳ xuống, hai tay chắp ngực, dáng vẻ thành kính.
Các phi tần ở trong Phật đường một lúc, lâu , Hàm Lương Điện bên truyền đến tin: Viên tướng quân bắt thích khách, nhưng Hoàng thượng thương, đang thái y chữa trị.
Lòng lúc thì nâng lên, lúc thì hạ xuống, hạ xuống nâng lên, nhưng dù cũng thể ai về tẩm cung nấy nghỉ ngơi.
Ninh An cau mày, với Thục phi: “Mẫu phi, phụ hoàng thương , con thăm phụ hoàng.”
Thục phi mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Đi con, nhưng phụ hoàng con đêm nay cần nghỉ ngơi cho , con chắc gặp .”
Ninh An do dự mãi, vẫn đến Càn Dương Điện.
Nàng lo lắng cho phụ hoàng, dù chỉ một cái bên ngoài điện, hỏi thăm tình hình cũng .
Đến khi Ninh An đến ngoài Càn Dương Điện, Vương nội thị :
“Công chúa, Hoàng thượng tỉnh , nhưng lúc đang bận bàn việc với Viên tướng quân, những khác đều gặp. Công chúa xin hãy trở về.”
Ninh An thất vọng chút an ủi: “Phụ hoàng tỉnh là .”
Khi nàng rời khỏi Càn Dương Điện, thấy các cấm quân đang kéo mấy áo đen điện, những áo đen đó thể mềm nhũn như bùn, tựa như c.h.ế.t.
Ninh An từng tận mắt thấy c.h.ế.t, rùng một cái, vội vàng tăng tốc bước chân về cung.
Trong Càn Dương Điện, thái y lui xuống.
Mộ Dung Vũ tỉnh lâu, tựa giường, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Vết thương vai tuy băng bó bằng thuốc, nhưng khi khẽ nghiêng , vai liền truyền đến cơn đau như xé rách.
Mộ Dung Vũ nghĩ đến cảnh tượng trong điện lúc nãy vẫn còn kinh sợ.
Hắn bố trí mười sáu ám vệ tinh nhuệ trong điện, mà một ai sống sót.
Nếu Viên Trì xông chậm hơn một chút, e rằng chỉ thương ở vai đơn giản như .
Viên Trì quỳ long tháp: “Vi thần hôm nay trực ở cổng cung, kịp phát hiện động tĩnh tại Hàm Lương Điện, đến cứu giá chậm trễ, để Hoàng thượng kinh sợ, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Mộ Dung Vũ phất tay, giờ phút chẳng còn tâm tư chuyện vòng vo, liền trực tiếp hỏi:
“Thích khách bắt hết cả ?”
Viên Trì: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần rõ tổng thích khách là bao, hiện bắt mười mấy tên. Chỉ là…”
Mộ Dung Vũ: “Chỉ là gì?”
Viên Trì: “Vi thần vốn thẩm vấn thích khách kỹ càng, nào ngờ những thích khách thấy đường cùng, liền đồng loạt tự sát.”
Giữa hai hàng lông mày Mộ Dung Vũ hằn sâu một rãnh.
“Mang đây, trẫm đích xem xét.”
“Dạ.”
Viên Trì ngoài căn dặn một tiếng.
Chẳng mấy chốc, vài cỗ t.h.i t.h.ể áo đen kéo , cùng với mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Giờ đây, những chiếc mặt nạ đen mặt gỡ bỏ, lộ dung mạo thật, từng đều hiện sắc mặt tím bầm do trúng độc mà c.h.ế.t.
Mỗi đều tướng mạo bình phàm vô cùng, bình phàm đến mức ném đám đông sẽ thể tìm thấy, là tướng mạo thích hợp nhất để thích khách.
Mộ Dung Vũ ghét bỏ liếc vài , ánh mắt bỗng dừng , dùng ngón tay trái chỉ một trong thi thể:
“Kéo đó gần hơn một chút.”
Thi thể kéo gần.
Trong Càn Dương Điện đèn đuốc sáng trưng, thứ đều rõ mồn một.
Dưới ánh đèn, Mộ Dung Vũ thấy một tướng mạo gầy gò, đầy sầu khổ, hai hàng lông mày chùng xuống thành hình chữ “bát”.
Người tuổi cũng cao, mặt ít nếp nhăn, ít nhất cũng ngoài năm mươi.
Rất ít sát thủ ngoài năm mươi tuổi còn phái nhiệm vụ, trừ phi chủ nhân cực kỳ tin tưởng.
Mộ Dung Vũ ngưng thần chằm chằm đó một lúc lâu.
Y lục tìm trong ký ức, xác nhận từng gặp .
Gió đêm oi bức thổi từ cửa điện , ánh nến trong đèn lưu ly đột ngột rung động.
Ánh mắt Mộ Dung Vũ chợt trở nên sắc bén, môi răng khẽ thốt vài chữ:
“Hạ Đình Phương——”