Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 272: --- Thiện niệm của Tai tinh
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngộ Chân là đứa trẻ Minh Đăng thu dưỡng.
Vào những năm tai ương, nạn đói, luôn nhiều gia đình nghèo khổ gửi con cái tự miếu.
Minh Đăng sẽ thu nhận những đứa trẻ , nuôi dưỡng chúng khôn lớn.
Trong những , kẻ sẽ bình đạm niệm vài năm kinh Phật, lớn lên tục xuống núi.
Cũng kẻ chọn, âm thầm đưa đến hậu sơn, trở thành lực lượng tích trữ.
Năm Ngộ Chân đưa lên núi, là lúc dịch bệnh hoành hành khắp kinh giao.
Không ít thôn làng mắc dịch bệnh đều quan phủ cách ly, t.h.u.ố.c men vô dụng, chỉ thể chờ c.h.ế.t.
Một vị quan binh trẻ tuổi lòng thiện tâm ôm đứa trẻ lên núi, với Minh Đăng:
“Đại sư, cha đứa trẻ còn, là cô nhi trong thôn gần đây. Hiện giờ thôn làng phong tỏa, đứa trẻ tuy nhiễm bệnh, nhưng nếu ở thôn tất sẽ là đường c.h.ế.t.”
Đứa trẻ đó nhỏ, hai chân còn vững, vẫn đang bi bô tập .
Hai má y hồng hào mũm mĩm, tựa quả đào chín trắng hồng, đôi mắt trong veo như hồ nước Minh Đăng, vô tạp vô trần.
Minh Đăng thu nhận đứa trẻ , đặt tên cho y là Ngộ Chân.
Trước khi Ngộ Chân lên núi, núi nhiều tiểu hòa thượng, Ngộ Không, Ngộ Tịnh, Ngộ Phạn bọn họ đều là những tiểu t.ử thu dưỡng.
Sau khi dịch bệnh năm đó kiểm soát, kinh giao thái bình mấy năm, gửi con ít hẳn.
Dù gửi , nhiều cũng sẽ gửi đến Trường An thành học đồ hoặc hạ nhân, còn thể phụ cấp thêm chút sinh hoạt.
Bởi từ khi Ngộ Chân lên núi, đứa trẻ nào cùng tuổi với y.
Các tiểu hòa thượng ngày qua ngày lớn lên, những t.ử như Ngộ Không, Ngộ Tịnh, Ngộ Phạn sắp đến tuổi thành niên.
Còn Ngộ Chân thì từ hài nhi lớn thành tiểu hòa thượng.
Ngộ Chân từ nhỏ háu ăn, dễ tăng cân, giống như một quả cầu càng lớn càng to, trông như phiên bản thu nhỏ của Minh Đăng.
Ngộ Chân do Minh Đăng nuôi lớn, y luôn theo Minh Đăng gọi: “Sư phụ, sư phụ.”
Minh Đăng , Ngộ Chân cũng đều lẽo đẽo theo.
Minh Đăng cũng yêu quý đứa trẻ , mỗi khi thấy y mới cảm thấy nhân gian vẫn còn niềm vui.
Các hương khách thường xuyên lên núi thắp hương đều , tiểu sư phụ Ngộ Chân thuần lương ngây thơ, khuôn mặt tròn trịa phúc khí.
Thế nhưng Minh Đăng , đứa trẻ lời nào cũng thành họa.
Lúc nhỏ Ngộ Chân theo Minh Đăng xuống núi, thấy thương nhân đường ủ rũ với bằng hữu rằng thời tiết bất thường, phía nam năm nay e rằng ít mưa, ô dù bán , tất cả sẽ lỗ vốn.
Vị thương nhân đó bật , bảo mắc nợ, trong nhà còn vợ con ăn cơm.
Ngộ Chân thấy lòng buồn bã, đôi mắt đỏ hoe, với sư phụ:
“Giá mà mưa nhiều hơn thì mấy, mưa nhiều, vị thí chủ đó sẽ bán ô dù .”
Mùa hè năm đó, phía nam mưa lớn ngớt, lũ lụt vỡ đê. Hàng trăm thôn trang cuốn trôi, ruộng đồng ngập lụt, hơn vạn mất nhà cửa.
Lại một năm, một lão nhân gia tài vạn quán, tuổi xế chiều kiệu lên núi cầu Phật, con cháu trong nhà vì tranh gia sản mà trở mặt thành thù, cầu Phật tổ phù hộ gia trạch an bình.
Ngộ Chân thấy lão nhân đó đáng thương, bèn :
“Sư phụ, vị thí chủ tuổi cao, mong ông đừng vì những đứa con cháu bất hiếu mà phiền não nữa.”
Sau đó, khi con cháu lão nhân tranh chấp vô tình gây hỏa hoạn, tất cả con cháu bất hiếu đều bỏ mạng trong biển lửa, chỉ còn sót một đứa chắt.
Minh Đăng ban đầu hề liên kết những chuyện với Ngộ Chân, nhưng về , những cảnh tượng tương tự cứ lặp lặp .
Minh Đăng nhớ năm xưa Cung Thân Vương phi Bùi Toàn vì cho là m.a.n.g t.h.a.i tai tinh mà qua đời.
Y nhận , Ngộ Chân sinh muộn hơn hai năm mới là tai tinh thực sự.
Ngộ Chân ít mưa, sẽ hạn hán.
Ngộ Chân trời quá nóng cần mát mẻ, sẽ bão tố.
Ngộ Chân hy vọng Ô Na đạt thành tâm nguyện, đó Mị Bà quốc nổi giận xông Đại Du, c.h.é.m g.i.ế.c kẻ phản bội A Lữ Ứng, Tây Nam nhất thời chiến sự nổi lên...
Y thiện lương chất phác, từ nhỏ sát sinh, thấy một con côn trùng nghiền c.h.ế.t cũng niệm vài câu “A Di Đà Phật”.
Y luôn mong mỏi đều lành, nhưng nào câu nào của thể biến thành đại họa một thời khắc nào đó.
Giống như hôm nay, y chỉ mong thời tiết mát mẻ hơn, để xuống núi phơi nắng gay gắt. Thế nhưng nửa câu của y chiêu gọi mưa giông, khiến các hương khách xuống núi suýt chút nữa gãy chân.
Thiện niệm của y, sẽ trở thành khổ quả của thế gian.
“A Di Đà Phật.”
Minh Đăng sửa góc chăn cho Ngộ Chân, khẽ thở dài một tiếng.
Y yêu quý đứa trẻ , nhưng cũng lợi dụng đứa trẻ .
Y bảo vệ Ngộ Chân, thiên hạ đại loạn, hoàng quyền lung lay.
Chỉ như , bọn họ mới cơ hội hành sự.
Ánh trăng chiếu nhà, phủ lên gương mặt say ngủ an tường của Ngộ Chân, y mơ thấy gì mà mặt hiện lên ý .
Y còn ôn hòa hơn cả ánh trăng, khẽ hé môi, như mớ:
“Nóng quá ưm ——”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-272-thien-niem-cua-tai-tinh.html.]
Một bàn tay kịp thời đặt lên, che những lời tiếp theo.
Minh Đăng một tay giữ miệng Ngộ Chân, một tay vén chăn lên một chút.
Y bất đắc dĩ.
Đồ ngốc đừng nữa, trận mưa thể tiếp tục rơi .
…………
Sau một trận mưa đầu hè, thời tiết mát mẻ một lát, nhanh trở nên nóng bức.
Hoa thạch lựu Trường An lượt nở rộ, đỏ thắm khoe sắc giữa lá cây ở khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tô Tri Tri tiếp tục trở Võ Học Quán học.
Chu Tế Tửu, Hùng Bác Sĩ và Lâm Giáo Đầu thấy Tô Tri Tri đến trường, mặt thêm nụ .
Hùng Bác Sĩ cầm một cuộn giáo trình: “Tri Tri từ cung trở về ? Nào nào nào, chúng bù đắp bài vở cho con.”
Tô Tri Tri: …… Quả nhiên, những tiết học học, đều trả .
Các đồng song đều Tô Tri Tri và Viên Thải Vi nổi danh lẫy lừng trong cuộc săn xuân, Chu Tế Tửu còn treo tấm da hổ lớn đó trong học đường.
Học t.ử khi ngang qua, ngày nào cũng thể thấy.
Hơn nữa bọn họ còn Tô Tri Tri lọt mắt xanh quý nhân, đó đến trường là vì ở trong cung một thời gian.
Chu Tế Tửu ban đầu còn chút lo lắng, Tô Tri Tri tuổi còn nhỏ, sẽ vì quý nhân trong cung thưởng thức mà sinh lòng kiêu ngạo.
Người luyện võ, nếu tâm tính từ nhỏ lệch lạc, ắt sẽ chôn xuống họa căn.
Sau khi quan sát mấy ngày, Chu Tế Tửu mừng rỡ phát hiện Tô Tri Tri vẫn như xưa, việc cung đối với nàng tựa như chỉ là đến khách điếm ở vài ngày.
Các đồng song bất kể tuổi tác lớn nhỏ, đều lòng hiếu kỳ thể kìm nén. Trong họ thiếu từng cung dự yến, nhưng ai từng ở trong cung, thế là từng một hỏi:
“Ở trong cung là cảm giác thế nào?”
“Có ngày ngày luyện kiếm cho Hoàng thượng và các nương nương xem ?”
“Khi dùng bữa trong cung, ngày nào cũng ăn những món yến tiệc trong cung ?”
Tô Tri Tri: “Ở trong cung cảm giác gì đặc biệt, chỉ là thấy trong phòng thơm tho.”
“Ta thể mang binh khí cung, Hoàng thượng và Huệ phi nương nương cũng gọi luyện kiếm.”
“Ta từng ăn cung yến, cung yến món gì, nhưng các món trong cung khá ngon, mỗi ngày đều đổi món mới.”
Viên Thải Vi hỏi: “Tri Tri, còn cung ở ? Ninh An Công chúa yêu quý như , lỡ như tới nàng cầu Hoàng thượng, triệu cùng nàng thì ?”
Tô Tri Tri , cũng , chỉ đáp:
“Trong cung lớn, nhưng giống Võ Học Quán của chúng nhiều binh khí như , còn nhiều nơi chuyên để luyện công. Hơn nữa trong cung cũng thể lớn tiếng ồn ào, thể đ.á.n.h . Không như Võ Học Quán, ngày nào cũng thể luyện công.”
Chu Tế Tửu ở gần đó thấy lời , kìm gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng còn lo lắng nữa.
Giờ đây, mỗi buổi sáng tập thể dục, Tô Tri Tri, Viên Thải Vi và Kỳ Phương đều ở hàng đầu.
Bởi vì bọn họ luyện tập chăm chỉ nhất, Lâm Giáo Đầu bọn họ gương.
Sau khi Tô Tri Tri trở Võ Học Quán, chăm chỉ luyện tập tăng lên.
Những học t.ử gia thế ngũ phẩm gần đây đặc biệt chuyên cần, còn nhàn nhã lãng phí thời gian nữa.
Bởi vì bọn họ thấy một nữ nhân xuất từ thương hộ như Tô Tri Tri còn thể Hoàng thượng đặc biệt quan tâm, thì nếu bọn họ nỗ lực học hành thành tài, cũng sẽ một ngày hiển vinh.
Tô Tri Tri xuất từ thế gia đại tộc, trong nhà cũng cao quan, chỉ là nhà nàng tiền, một phụ hoàng thương mà thôi. Một cô nương nhỏ tuổi thể những việc như , tại bọn họ thể ?
Những khố t.ử đây cũng còn gây rối trong thư viện, còn bắt nạt bạn học, cũng loạn trật tự của Võ Học Quán. Bọn họ nhiều nhất chỉ là tự ngủ say, an tĩnh mà sống qua ngày.
Trong đó bao gồm Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn.
Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn ở trong phủ trừng trị đến mức dám dính dáng đến cờ b.ạ.c nữa.
Vừa khác từ "đánh bạc", Mộ Dung Minh nôn mửa, Hạ Văn Hàn cảm thấy m.ô.n.g đau.
Bọn họ trong phủ đưa trở Võ Học Quán, ngoan ngoãn ở .
Bọn họ thể thắng Tô Tri Tri, cũng thể chọc giận Tô Tri Tri, dù ngay cả Hoàng thượng cũng khen nàng .
Hơn nữa, nếu bọn họ còn gây họa nữa, e rằng sẽ giam cầm trong phủ thấy ánh mặt trời.
Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn giờ đây đều về phủ nữa, ở trong phủ còn áp lực hơn ở Võ Học Quán. Ở Võ Học Quán nửa học nửa chơi, cứ thế mà sống qua ngày .
Tuy Chu Tế Tửu hài lòng về điều , nhưng thể thừa nhận hơn nhiều.
Phong khí của Võ Học Quán đang từng chút một đổi.
Chu Tế Tửu đặt một mục tiêu, lấy ba năm kỳ hạn, cho Võ Học Quán đổi diện mạo .
Các học t.ử nhỏ tuổi của Võ Học Quán nghĩ xa đến , ngay cả chuyện ba tháng cũng cảm thấy xa vời.
Đa bọn họ chỉ nghĩ đến việc sẽ gì ngày hưu mộc gần nhất.
Tô Tri Tri đang học phụ đạo với Hùng Bác Sĩ ở Võ Học Quán, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ vẫn vẽ bản đồ bố cục trong cung.
Ngày hưu mộc , nàng về nhà vẽ bản đồ!
Trên đường từ Võ Học Quán về nhà, Tô Tri Tri trong xe ngựa uống nước trái cây, trong đầu hồi tưởng các cảnh vật và phương hướng trong cung.
Cùng lúc đó, hai bức thư từ Tây Bắc xa xôi, cuối cùng cũng đến Kinh thành chặng đường dài đầy gió bụi.