Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 257: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta vỗ về Dì

 

Mèo Dịch Truyện

Dạ sắc buông xuống, từng chiếc cung đăng lượt thắp sáng.

 

Minh Huệ Cung.

 

Tô Tri Tri khi tắm rửa xong, tựa cửa sổ, đầu tiên phát hiện cây khô cũng .

 

Cây hòe già cỗi khô héo lá, cành cây trơ trụi vươn lên trời xanh, tựa hồ một bàn tay ngửa lên, vặn nâng đỡ vầng trăng.

 

"Tri Tri, con đang ngắm gì ?"

 

Bùi Thư khi tắm xong, mặc trung y, mái tóc dài đen nhánh buông xõa.

 

"Ta đang ngắm cây và trăng." Tô Tri Tri xoay , Bùi Thư gương chải tóc.

 

Tô Tri Tri vốn ở thiên điện, nhưng khi hai chuyện lâu buổi chiều, Bùi Thư thật sự thích nàng, thấy nàng ngại lạ, liền ngủ cùng đêm.

 

Đông Nguyệt đóng kín cửa sổ.

 

Trong phòng chỉ còn ba .

 

Tô Tri Tri chăm chú Bùi Thư chải đầu, thấy răng lược lướt từ chân tóc đến ngọn tóc.

 

Bùi Thư thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng thật đáng yêu, liền vẫy tay gọi nàng :

 

"Con cứ gì?"

 

Tô Tri Tri tới, bàn tay nhỏ khẽ chạm tóc Bùi Thư, dùng một giọng nhỏ, nhỏ :

 

"Dì thật , thích ngắm dì."

 

Bùi Thư vuốt nhẹ đầu Tô Tri Tri, cầm lược giúp Tô Tri Tri chải đầu:

 

"Tri Tri cũng lắm, tóc con đen dày."

 

Động tác của Bùi Thư nhẹ nhàng, cử chỉ duyên dáng thướt tha.

 

Tô Tri Tri ở Hắc Phỉ Sơn, từng thấy nữ t.ử nào như , khí chất như .

 

Nàng luôn từ 'mỹ nhược thiên tiên', nhưng nàng cũng từng gặp tiên nữ, rốt cuộc đến nhường nào?

 

giờ đây, nàng thấy .

 

Dì cứ như tiên nữ .

 

Tô Tri Tri và dì trong gương, bỗng nhiên hỏi:

 

"Dì ơi, và mẫu giống ? Phụ từng vẽ dung mạo mẫu cho xem, nhưng hồi nhỏ. Mẫu hồi nhỏ trông giống ?"

 

Bàn tay Bùi Thư đang cầm lược khựng , ngón tay vén nhẹ mái tóc lòa xòa trán Tri Tri:

 

"Thần thái và tính cách của con giống mẫu , nhưng ngũ quan giống lắm, ngũ quan của con chút giống ngoại tổ mẫu."

 

Nàng ôm Tri Tri lòng, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.

 

Hai bọn họ , nhưng Đông Nguyệt bên cạnh cứ thế lau nước mắt ngừng, tay áo đều ướt đẫm.

 

Đông Nguyệt xổm xuống, với Tô Tri Tri:

 

"Nô tỳ trông thấy cô nương nhớ đến ân nhân."

 

Nàng tài nào rõ nguyên do, rõ ràng mũi, miệng đều giống, nhưng khí thái lúc giống đến lạ lùng.

 

Tô Tri Tri phận của Đông Nguyệt, liền hỏi:

 

"Đông Nguyệt tỷ tỷ, cứ gọi là Tri Tri là . Mẫu nghĩa hiệp ?"

 

Đông Nguyệt lau đôi mắt đỏ hoe, cực kỳ khẳng định :

 

"Ân nhân hiệp can nghĩa đảm, trượng nghĩa hào phóng, là nữ hiệp nhất trong lòng nô tỳ! Công phu mèo cào của nô tỳ cũng là ân nhân dạy đó ạ."

 

Đông Nguyệt dứt lời .

 

Nàng tài nào nhịn , căn bản là thể nhịn .

 

Chỉ cần nghĩ đến ân nhân ỷ khí phong phát chịu bao nhiêu khổ cực, mang hận mà , mắt nàng như một con sông ẩn giấu, chảy mãi ngừng.

 

Đông Nguyệt một lúc, :

 

"Nô tỳ đêm nay sẽ ngoài canh giữ, cho ai gần, nương nương và Tri Tri cứ yên tâm trò chuyện."

 

Đông Nguyệt hít mấy thật sâu ở cửa mới ngoài.

 

Các tiểu cung nữ bên ngoài thấy Đông Nguyệt , mượn ánh trăng thấy sắc mặt Đông Nguyệt lắm, mắt còn đỏ.

 

"Đông Nguyệt tỷ tỷ ?"

 

Đông Nguyệt dữ tợn : "Ta đêm nay canh gác bên ngoài, cần các ngươi ở đây nữa."

 

Các tiểu cung nữ đều hiểu rõ.

 

Thường ngày Đông Nguyệt đều ở trong điện canh giữ, nhưng Tô cô nương đến , nương nương thích Tô cô nương, lạnh nhạt với Đông Nguyệt, đuổi Đông Nguyệt ngoài trông cửa .

 

Thảo nào .

 

Các tiểu cung nữ tự giác tránh xa một chút.

 

Nguyệt sắc mờ ảo, phủ một lớp lụa mỏng.

 

Cửa sổ gỗ in hình bóng ngang dọc đan xen mặt đất.

 

Tô Tri Tri tựa sát lòng Bùi Thư, cảm thấy trong lòng dì thơm tho.

 

Bùi Thư vỗ nhẹ lưng Tô Tri Tri, kể cho nàng chuyện của các hồi nhỏ trong nhà:

 

"...Lăng Vân và Toàn Nhi luôn cãi vã đ.á.n.h , Lăng Vân từ nhỏ lanh mồm lanh miệng, Toàn Nhi cãi ? Toàn Nhi sức lực lớn, Lăng Vân đ.á.n.h nàng, ngay cả chạy cũng nhanh bằng."

 

"Hồi nhỏ một hai đứa chúng nó rượt đuổi , Lăng Vân ngã sấp, đầu gối trầy. Toàn Nhi nhất quyết cõng Lăng Vân tìm ngoại tổ mẫu, nhưng dọc đường nàng ngã mấy bận, đến khi ngoại tổ mẫu thấy thì cả hai đứa chỉ trầy đầu gối mà trán còn sưng lên mấy cục u lớn..."

 

Tô Tri Tri khúc khích trong chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-257.html.]

 

Nàng ngờ phụ trông trầm như , hồi nhỏ còn đ.á.n.h với .

 

Thảo nào lúc nàng và Tiết Triệt đùa giỡn, phụ luôn lo lắng Tiết Triệt ức hiếp, thì là phụ hồi nhỏ từng thắng trận nào.

 

"Dì ơi, và A Triệt cũng đ.á.n.h , nhưng chúng đều học công phu, dân làng gọi đó là luận bàn."

 

Bùi Thư kéo chăn đắp cho Tô Tri Tri: "Ta Đệ nhi , con giỏi dùng roi."

 

Nói đến công phu, Tô Tri Tri liền chút tự hào:

 

"Ta học bí tịch mẫu để , khác đều hiểu, chỉ luyện . Công phu của A Triệt tuy kém một chút, nhưng cũng coi như ."

 

Bùi Thư hỏi: "Y luyện công phu gì?"

 

Tô Tri Tri: "Y theo T.ử Huyền trưởng lão luyện T.ử Tiêu kiếm pháp. Ta đây từng qua, nhưng dân làng đó là một bộ kiếm pháp nổi tiếng, ai cũng học ."

 

Bùi Thư đang vuốt tay Tô Tri Tri khựng , cổ họng bỗng khô khốc, dịu xuống một lúc trong đêm tối mới :

 

"Ừm, đó là kiếm pháp lợi hại nhất."

 

Tô Tri Tri hỏi: "Phụ hồi nhỏ thường ? Ta ở Hắc Phỉ Sơn, phụ , mẫu , và A Triệt sống cùng , phụ dễ rơi lệ nhất."

 

"Khi phụ , mẫu dỗ dành."

 

Bùi Thư: "Nghe con , an tâm hơn phần nào, Lăng Vân gặp Anh Nương, cũng là phúc phận."

 

Tô Tri Tri gật đầu: "Phụ cũng , y bảo khi theo mẫu lên núi, học nhiều điều."

 

Tô Tri Tri uốn ngón tay:

 

"Phụ chỉ sách chữ, bây giờ y đốt củi nấu cơm, trồng rau nhặt củi, còn thái củ cải khô đều tăm tắp. Phụ giỏi chiên trứng ốp la, trứng chiên tròn xoe, hề cháy, thích nhất là ăn trứng phụ chiên."

 

" phụ đôi khi cũng ngốc nghếch, lúc mua rau luôn mua nhầm đậu phụ non và đậu phụ phụ già, nhiều ..."

 

Bùi Thư lặng lẽ lắng Tô Tri Tri kể chuyện.

 

Cả Tô Tri Tri ấm áp, tựa hồ một mặt trời nhỏ chui lòng nàng, tan chảy lớp sương giá trong mắt nàng.

 

Trăng lên giữa trời.

 

Kể mãi Tô Tri Tri im lặng, dường như ngủ say.

 

Bùi Thư vẫn khẽ vỗ lưng Tô Tri Tri, tay nàng khẽ run, cũng run.

 

Cả những giọt lệ lăn dài nơi khóe mắt cũng run rẩy.

 

Không giống với dáng vẻ khi mặt Mộ Dung Vũ, nàng c.ắ.n răng, lấy tay che môi, nén tiếng nức nở trầm thấp của , khóe mắt chua xót nhăn thành vài đường.

 

Tiên nữ khi đau đớn cũng chẳng còn đẽ, tựa như vầng trăng nước nhăn nhúm.

 

Khiến chỉ dùng tay vuốt phẳng nó hết đến khác.

 

Bùi Thư đang dở dang, một đôi tay nhỏ vòng lên eo nàng, ôm chặt.

 

Bùi Thư cúi đầu, thấy Tri Tri từ lúc nào ngẩng đầu nàng, đôi mắt trong veo.

 

"Dì ơi."

 

Tri Tri khẽ gọi một tiếng, nước mắt Bùi Thư rơi càng dữ dội hơn.

 

Bùi Thư: "Tri Tri... Dì con sợ ?"

 

Tô Tri Tri học theo cách Bùi Thư vỗ về , khẽ vỗ lưng Bùi Thư:

 

"Không đáng sợ, nhưng thấy dì , lòng đau lắm. Ta vỗ về dì đây."

 

Tô Tri Tri vùi mặt lòng dì.

 

Nơi n.g.ự.c nàng tựa hồ một hạt giống đang khao khát nảy mầm, phá vỡ một vết nứt từ sâu trong trái tim nàng.

 

Cung điện rộng lớn, xa hoa, hầu đông đúc.

 

Ăn uống, mặc quần áo, pha đều cần tự động tay.

 

Nghe những gia đình phú quý ở Trường An đều sống như .

 

Thế nên phụ đây đốt củi, nấu cơm, thái củ cải khô, cũng cần chợ mua đậu phụ.

 

Phụ ngốc, mà là từng cần những việc ...

 

Tô Tri Tri vỗ về Bùi Thư.

 

Bùi Thư ướt đẫm gối.

 

Đến nửa đêm, hai mới cuối cùng chìm giấc ngủ.

 

Hoàng cung rộng lớn.

 

Kẻ mất ngủ vĩnh viễn chỉ một.

 

Trong Càn Dương Điện, Mộ Dung Vũ trằn trọc long sàng rộng lớn.

 

Y phiền muộn.

 

Mỗi giai đoạn đời đều những chuyện phiền lòng khác .

 

Hồi nhỏ phiền muộn vì coi trọng, phiền vì thế gia thanh vọng quá lớn, phiền vì chính vụ bộn bề.

 

Sau khi đăng cơ Hoàng đế, cuộc sống cũng hề thuận buồm xuôi gió, nhiều chuyện chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng.

 

Thế nhưng, gần đây Mộ Dung Vũ phiền muộn hơn khi.

 

Mấy ngày nay, chẳng đoái hoài đến các giai nhân nơi hậu cung, chỉ lấy cớ bận rộn việc triều chính.

 

Ngay cả bên Bùi Thư, cũng chỉ triệu đến chuyện dùng bữa ban ngày.

 

Chẳng , mà bởi phát hiện rằng –

 

Chàng còn nữa.

 

 

Loading...