Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 232: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:48:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vẽ bản đồ

 

Không nghi ngờ gì nữa, Mộ Dung Minh từng ăn thịt voi.

 

Cả nhà ăn, ngoài Tô Tri Tri , ai từng ăn thịt voi.

 

Mộ Dung Minh sững sờ một lát, đó :

 

“Ngươi dối.”

 

Tô Tri Tri: “Khi thôn Hắc Sơn chúng đ.á.n.h với Mị Bà, nhiều voi và ngựa của Mị Bà c.h.ế.t, chúng ăn nhiều thịt voi.”

 

“Ngươi từng đ.á.n.h với Mị Bà, cho nên ngươi .”

 

Mộ Dung Minh nghẹn lời, nên lời.

 

Y từng đến Lĩnh Nam, từng ăn thịt voi, càng từng đ.á.n.h trận, đương nhiên y !

 

“Tri Tri, đ.á.n.h trận!” Viên Thải Vy kìm hét lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.

 

Cha nàng chỉ với nàng, đây là con gái của tiểu sư , chứ từng Tri Tri từng đ.á.n.h trận.

 

Tô Tri Tri xuống tiếp tục ăn cơm, vẻ mặt bình tĩnh như thể ẩn giấu công danh.

 

Viên Thải Vy bưng chén mộc nhĩ canh động đến của đưa cho Tô Tri Tri:

 

“Tri Tri, mau kể cho , đ.á.n.h trận trông như thế nào? Các ngươi đ.á.n.h với Mị Bà ?”

 

Những khác xung quanh cũng vểnh tai :

 

“Ta cũng , đ.á.n.h thế nào?”

 

“Người Mị Bà dùng binh khí đ.á.n.h là dùng răng cắn?”

 

“Họ thật sự ăn thịt sống chiến trường ?”

 

Những tiểu thiếu niên mười mấy tuổi đều từng chiến trường, nhưng khi về chiến sự thì hứng thú, nhiệt huyết sôi trào.

 

Tô Tri Tri ăn hết cơm canh trong bát, nàng :

 

“Đợi một chút, lấy thêm nửa phần thức ăn nữa, ăn xong kể cho các ngươi .”

 

Lập tức giúp Tô Tri Tri lấy nửa phần cơm canh đến:

 

“Đây đây đây! Đã lấy xong , tiểu sư đừng vội, ăn !”

 

“Tránh , mang thức ăn cho tiểu sư .”

 

“Cho chen lên phía một chút …”

 

Tô Tri Tri bắt đầu kể:

 

“Trước khi Mị Bà đến, ở Bạch Vân huyện chúng đều trốn , cất giấu lương thực và thứ… Voi của bọn họ thật lớn, còn cao hơn cả căn nhà! Chân voi còn to hơn một , một cú giẫm thể nghiền nát thứ đất, chúng dùng đá lớn, dùng ná, phóng hỏa… Sau đó trời mưa lớn, nửa ngọn núi đều sụp đổ…”

 

“Người Mị Bà ăn thịt sống, họ cũng nấu chín hoặc nướng chín để ăn, nhưng cho thêm gia vị, ăn tùy tiện…”

 

Khi Tô Tri Tri kể, đều lắng say sưa, như thể đang ở trong khe núi, đối mặt với voi khổng lồ và ngọn núi sụp đổ.

 

Mộ Dung Minh ăn mấy miếng cơm, sớm đẩy sang một bên.

 

Hạ Văn Hàn lúc cũng đang lắng chăm chú, Mộ Dung Minh vui với hành động của biểu ca.

 

điều khiến Mộ Dung Minh vui nhất là, ngay cả y cũng nhịn mà lắng Tô Tri Tri kể chuyện đ.á.n.h trận!

 

Mộ Dung Minh tâm trạng , ăn mấy miếng cơm liền ăn nữa.

 

Hai biểu ca tối về sinh xá nghỉ ngơi, Mộ Dung Minh xuống, bụng liền ùng ục kêu.

 

Lúc y đói , gọi mang đồ ăn khuya đến.

 

Thế nhưng lúc ngoài cửa hạ nhân cận nào trực đêm, trong nhà bếp cũng ai đồ ăn khuya cho y.

 

Mộ Dung Minh hỏi Hạ Văn Hàn:

 

“Hàn biểu ca, mang đồ ăn theo ?”

 

Hạ Văn Hàn tối nay ăn no cơm, chuyện, lúc sắp chìm giấc ngủ say , lẩm bẩm rõ câu gì, lật tiếp tục ngủ.

 

Mộ Dung Minh mím chặt môi, sân gọi , ầm ĩ một trận.

 

Thế nhưng mới mở cửa, gió lạnh ban đêm thổi từng đợt khiến y rùng , hơn nữa bên ngoài cửa tối đen như mực, bóng cây ở góc tường như quỷ mị, giống như lũ ác quỷ ăn thịt trẻ con mà thường kể.

 

Mộ Dung Minh vội vàng đóng cửa , trở về bên giường, dáng vẻ tức giận chỗ nào để trút.

 

Y dứt khoát cầm chiếc chén đầu giường ném xuống đất:

 

“Cái nơi quái quỷ gì thế !”

 

Chén là do võ học quán cấp. Không để đề phòng các học t.ử ném đồ bừa bãi , chén đều đồ sứ, mà là bằng gỗ, dễ vỡ.

 

vỡ, nhưng vẫn phát tiếng động.

 

Hạ Văn Hàn nửa tỉnh nửa mơ giật , bật dậy khỏi giường, y còn tưởng đang ở nhà.

 

Hắn ở nhà vốn quen cảnh gấm vóc ngọc thực, tính khí cũng lớn, nửa đêm đ.á.n.h thức, trong lòng đầy bực tức:

 

“Ồn c.h.ế.t ! Có cho ngủ hả! Cút ngay cho bổn công tử!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-232.html.]

 

Mộ Dung Minh nhảy dựng lên: “Ngươi bảo ai cút?”

 

Hạ Văn Hàn đầu ngủ tiếp.

 

Mộ Dung Minh chỉ kéo Hạ Văn Hàn dậy đ.á.n.h một trận, nhưng giờ quá đói, đói đến mức còn sức để đ.á.n.h .

 

Giờ , nhớ món bào ngư sốt bóng bẩy trong bát bữa tối, cơm trắng tròn mẩy, cùng với món chè tuyết nhĩ đặc sánh ngọt ngào, nhớ đến Viên Thải Vi và Tô Tri Tri ăn ngon lành đến thế.

 

Buổi tối chỉ ăn vài miếng, còn con heo rừng Tô Tri Tri chén hết một phần rưỡi!

 

Mộ Dung Minh giận đói, khó chịu cuộn giường, chẳng ngủ từ lúc nào.

 

Ngày hôm , mặt trời ló rạng, các học t.ử đ.á.n.h thức.

 

Từng một lùa đến diễn võ trường luyện công.

 

Hùng Bác Sĩ , một ngày khởi đầu từ buổi sáng, buổi sáng thể lãng phí, dậy sớm luyện công , đó mới dùng bữa.

 

Mộ Dung Minh ngủ muộn, buổi sáng căn bản thể dậy sớm như , thậm chí còn một phen mẩy chịu dậy.

 

Các bộc tòng vì phận của Mộ Dung Minh mà dám thật sự động thủ.

 

Chu Tế Tửu và Lâm Giáo Đầu đích tay, xách Mộ Dung Minh từ trong chăn , quấn vội y phục trực tiếp ném thẳng đến diễn võ trường.

 

Mộ Dung Minh buồn ngủ đói mệt, khí thế dập tắt ít.

 

Đến khi dùng bữa sáng, còn chê bai khác nữa, thành thật ăn sạch bữa sáng của .

 

Dùng bữa sáng xong, Hùng Bác Sĩ bắt đầu giảng bài cho các học t.ử mới đến.

 

Hùng Bác Sĩ dạy học nhiều năm tại Võ Học Quán, một phương pháp giảng dạy đặc trưng của riêng ; y thích bắt đầu từ địa hình, giúp học sinh hiểu rằng binh pháp trận hình cần đổi theo địa hình.

 

Bởi , Hùng Bác Sĩ lớp dạy cách và vẽ địa hình đồ, đó đưa thông tin để các học sinh tự thử vẽ.

 

Tô Tri Tri vẽ, nén nụ gương mặt.

 

Nàng thật sự đến đúng chỗ , đây nàng thích học vẽ nhất.

 

Trong đầu Tô Tri Tri lướt qua một lượt thông tin địa hình mà Hùng Bác Sĩ đưa, hình dung đại khái đường nét, bắt đầu động bút vẽ.

 

Khi các học t.ử vẽ, Hùng Bác Sĩ bên cạnh, xem từng học sinh vẽ thế nào.

 

Không ít học t.ử ở nhà khai sáng, thể nhận vài nét bút họa sơn thủy.

 

Không thể là vẽ , nhưng bản đồ quân sự, điều chú trọng là ý cảnh mà là thực tế.

 

Hùng Bác Sĩ khẽ gật đầu, cảm thấy tổng thể vẫn tạm , dù đây là đầu vẽ, thể vẽ đúng phương vị là khá .

 

Đến khi y ngang qua Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn, mặt y tối sầm :

 

“Hai ngươi đang vẽ cái gì ?”

 

Hùng Bác Sĩ chỉ những nét vẽ lộn xộn giấy của Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn, trông như heo chó.

 

Hai lớp giảng, giờ phút chỉ vẽ bậy cho vui, vẽ mấy con gà ch.ó đ.á.n.h .

 

Hùng Bác Sĩ giận dữ : “Hai ngươi từng học chữ vẽ tranh ?”

 

Mộ Dung Minh no bụng, ngẩng đầu : “Ta học , ở trong cung do Trương Thái Phó dạy đấy.”

 

Tuy học, nhưng ai cũng ba chữ “Trương Thái Phó” thể diện.

 

“Nếu Trương Thái Phó từng chỉ điểm ngươi, hẳn ngươi cũng chút căn cơ, cớ gì bài cho t.ử tế?”

 

Hùng Bác Sĩ đương nhiên Trương Thái Phó, nhưng y bao giờ đồng tình với Trương Thái Phó như lúc .

 

Nghĩ đến hai tên nghịch ngợm sẽ ba hoa khắp nơi rằng từng chỉ điểm cho chúng, Hùng Bác Sĩ chỉ tối sầm mặt mũi.

 

Mộ Dung Minh: “Ngài dạy chán phèo, chúng đến đây để học võ công, chứ để vẽ vời chữ.”

 

“Hai ngươi học, thì ngoài cửa mà tấn!” Hùng Bác Sĩ đuổi hai ngoài.

 

Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn phản kháng, dù ở trong cũng thấy ngột ngạt.

 

Hai đến ngoài cửa, lười biếng bày một tư thế tấn cực kỳ chuẩn.

 

Hùng Bác Sĩ tiếp tục tuần tra trong lớp học, khi đến bên cạnh Viên Thải Vi thì gật đầu:

 

Mèo Dịch Truyện

“Thải Vi vẽ tệ.”

 

Viên Thải Vi ở nhà từng xem binh thư và địa đồ của phụ , bởi nàng vẽ trông dáng.

 

Tô Tri Tri cạnh Viên Thải Vi.

 

Khi ánh mắt Hùng Bác Sĩ chuyển sang bức vẽ của Tô Tri Tri, y càng thêm kinh ngạc.

 

Y thấy bức vẽ của Tô Tri Tri, phương vị kiểm soát chính xác, hơn nữa sự chênh lệch cao thấp của các thế núi khác rõ ràng.

 

Mỗi ngọn núi, mỗi con sông đều ghi chú tên bên cạnh, một phần khu vực còn đ.á.n.h dấu một khung lớn, trong khung là hình ảnh phóng đại của khu vực đó.

 

“Ý tưởng !” Hùng Bác Sĩ hỏi Tô Tri Tri: “Tri Tri, con nghĩ cách vẽ như ?”

 

Tô Tri Tri vẫn tiếp tục vẽ bình nguyên và núi non bản đồ, nàng giải thích ý tưởng thường ngày của :

 

“Bởi vì những vật bản đồ đều nhỏ, nếu đ.á.n.h dấu thì cái nào là cái nào, hơn nữa những vật chính vẽ lớn hơn mới thể nổi bật.”

 

 

Loading...