Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 139: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
ĐỔ XUỐNG
Sơ Cửu “meo” một tiếng, nhảy lên góc tường.
Bùi Thục từ trong điện bước , nhanh hơn nữa đến cửa sân, vặn gặp Mộ Dung Đệ đang .
“Mẫu phi.” Trong mắt Mộ Dung Đệ lấp lánh ánh sáng, nhiều chuyện y nóng lòng với mẫu phi.
Bùi Thục đưa tay chạm má con trai gió thổi lạnh:
“Đệ Nhi, bên ngoài lạnh, trong .”
Đông Nguyệt vui vẻ pha nóng: “Điện hạ trông vẻ cao hơn một chút.”
Bùi Thục kéo con trai bên giường kỹ lưỡng ngắm .
Quả thật là cao hơn một chút, sạm đen hơn một chút, trưởng thành hơn một chút.
“Nương nương, Điện hạ cứ yên tâm chuyện, và Sơ Cửu ở ngoài canh chừng.”
Đông Nguyệt đặt ấm lên lò nhỏ, ngoài canh giữ.
Ánh mắt Mộ Dung Đệ sáng như lửa, giọng hạ thấp:
“Mẫu phi, hài nhi gặp tiểu cữu phụ và tiểu cữu mẫu .”
Bàn tay Bùi Thục đang vuốt vai con trai khẽ run lên, trong đôi mắt trong veo rõ ràng cảm xúc dâng trào.
Ấm lò nhỏ phát tiếng nước sôi sùng sục.
Khói trắng bốc lên.
Mộ Dung Đệ kể tỉ mỉ cho mẫu phi về những trải nghiệm đường của , từ việc Hạ Tam Lang xuất hiện, đến việc bọn họ tình cờ lạc đến Hắc Phỉ Sơn, nhận với gia đình tiểu cữu phụ.
“… Cữu phụ mai phục nhiều năm ở Lĩnh Nam, ẩn chờ thời.”
“Mẫu phi, hài nhi còn một biểu , tên là Tri Tri, là con của dì.”
“Mẫu phi, đây là vòng tay Tri Tri và A Triệt , là Tri Tri tặng mẫu phi.”
Bùi Thục nhận lấy vòng tay, khóe mắt ướt át.
Vòng tay ánh sáng và bóng tối chiếu qua song cửa , những miếng gỗ nhỏ, trái cây khô, đá xâu dây mang theo ánh nắng và khí tức Lĩnh Nam.
Bùi Thục hiếm khi lộ một nụ trọn vẹn, khóe miệng cong lên cao:
“Tri Tri, là một cái tên . Tuyền Nhi đặt tên thật .”
Bùi Thục nắm chặt vòng tay, cứ như thấy một cô bé giống , hoạt bát hiếu động nhặt nhạnh đồ khắp nơi, nhặt thứ gì liền tích trữ bảo bối.
“Tốt quá… quá…”
Gia đình họ Bùi của bọn họ vẫn còn .
Bùi Thục đeo vòng tay lên cổ tay, lấy khăn tay lau khóe mắt đỏ hoe:
“Con nhắc đến tiểu công t.ử nhà họ Tiết, bây giờ thể nó còn khỏe ?”
“A Triệt thể khỏe .”
Nhắc đến nhà họ Tiết, mặt Mộ Dung Đệ nổi lên một tầng u ám:
“Mẫu phi, còn một việc nữa, liên quan đến chuyện năm xưa nhà họ Bùi hàm oan và quân đội nhà họ Tiết.”
Bóng cây và bóng cửa sổ in lên Bùi Thục.
Bùi Thục cứng đờ , như một bức tranh tĩnh lặng:
Mèo Dịch Truyện
“Đệ Nhi, con .”
Tay Mộ Dung Đệ ấn một góc bàn : “Chúng ở Lĩnh Nam tình cờ gặp tướng lĩnh Ngụy Phù năm xưa dẫn viện quân, mới cuối năm Vĩnh Gia thứ tư, Hồ tràn xuống phía nam xâm lược, quân Tiết gia cầu cứu triều đình…”
“…Vì , khi Ngụy Phù dẫn quân đến, quân Tiết gia tổn thất quá nửa…”
Giọng Mộ Dung Đệ còn trầm hơn lúc nãy.
Trầm đến mức gần như tiếng nước sôi che lấp.
Đợi đến khi Mộ Dung Đệ xong, Bùi Thư dường như chẳng thấy gì.
Trên mặt hề bất kỳ sự biến đổi biểu cảm nào.
Không , giận, kinh ngạc.
Chỉ đôi môi tái nhợt còn chút huyết sắc.
Mộ Dung Đệ nhíu mày: “Mẫu phi?”
Nước sôi, phát tiếng rít the thé.
Bùi Thư vịn bàn sạp dậy, nàng : “Ta pha cho con một chén .”
Tuy Bùi Thư xuất hiển quý, nhưng những năm qua nàng vẫn tự ít việc.
Quét nhà, đào đất, đun nước, pha , những việc đều là cơ bản.
Cơ thể nàng tính là cường tráng, nhưng mấy năm nay cũng chẳng mấy khi ốm đau.
Trong ấn tượng của Mộ Dung Đệ, mẫu phi vẫn luôn thông tuệ và kiên cường.
Dường như chuyện gì thể đ.á.n.h gục mẫu phi.
Mẫu phi vĩnh viễn bên cạnh , bao giờ ngã xuống.
“Mẫu phi, hài nhi khát.” Mộ Dung Đệ .
Bùi Thư vẫn bước về phía lò .
Lò cách đó xa.
Bùi Thư chậm rãi bước hai bước.
Động tác trì trệ như một lão bà tuổi gần đất xa trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-139.html.]
Nàng cúi đưa tay rót .
Rầm ——
Ấm vỡ tan đất, nước nóng bỏng chảy lênh láng.
Cả Bùi Thư nặng nề đổ xuống.
“Mẫu phi!”
Mộ Dung Đệ lao tới đỡ mẫu phi dậy.
Hắn chạm tay mẫu , lạnh buốt như băng.
“Mẫu phi, mẫu phi…” Mộ Dung Đệ lo lắng gọi.
Bùi Thư khoảnh khắc cảm thấy thể thật nặng nề, mí mắt cũng nặng trĩu nhấc lên .
Nàng thấy Mộ Dung Đệ lo lắng gọi nàng.
Nàng còn thấy tiếng cửa điện kẽo kẹt đóng mở, cùng với giọng của Đông Nguyệt và Sơ Cửu.
“Nương nương! Nương nương! Chuyện gì đột nhiên xảy …”
Bùi Thư thể động đậy.
Linh hồn dường như rút khỏi cơ thể.
Bay khỏi căn nhà, bay khỏi Minh Huệ Cung.
Trước mắt nàng là một trắng mịt mờ, chân đột nhiên xuất hiện một cái hố đáy, hút nàng rơi thẳng xuống vực sâu.
Nàng như một làn cô hồn phiêu đãng trong vực sâu…
Đợi khi tỉnh táo , nàng thấy rơi một vùng tuyết trắng.
Một sân viện chất đầy tuyết.
Hai hầu gái đang quét dọn tuyết trong sân.
Một cây hoa lài vàng nở rộ đúng lúc, mọc bên cửa sổ chính của ngôi nhà trong viện, cành hoa vươn bên trong cửa sổ.
Trong khung cửa sổ màu sẫm, một thiếu nữ đang chuyên tâm luyện chữ bên bàn thư án.
Mày mắt thiếu nữ vẫn trưởng thành, gương mặt thanh tú vẫn còn ba phần non nớt phai.
Đó chính là nàng của mười chín năm về .
Năm Vĩnh Gia nguyên niên, Bùi Thư mười ba tuổi.
Năm nay đối với Bùi Thư chút khác biệt, nàng cao hơn năm ngoái nhiều, n.g.ự.c cũng cảm thấy chút chật chội.
Năm ngoái thấy tuyết rơi, nàng còn cùng Toàn Nhi ném tuyết cầu, nhưng năm nay nàng thấy cành khô lá rụng chút buồn xuân cảm thu.
Toàn Nhi hôm qua đến tìm nàng ném tuyết cầu, nàng cũng chơi.
dù nàng chơi, vẫn luôn tìm đến.
Chát!
Một quả tuyết ném trúng cửa sổ, tuyết b.ắ.n tung tóe rơi giấy.
Tờ chữ của Bùi Thư loang vài vết nước, nàng lập tức trợn tròn mắt.
Được , buồn xuân cảm thu nữa.
Bùi Thư đặt bút xuống, bực bội ngoài nhặt một nắm tuyết đất, ném về phía kẻ gây rối tường:
“Tiết Ngọc Trác! Ngươi đến phá rối!”
Trên tường phía tây một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang sấp, mặc trường bào màu xanh lá cây viền chỉ vàng, đội ngọc quan buộc tóc, thần thái bay bổng.
Hắn nghiêng đầu né tránh, tránh quả tuyết Bùi Thư ném tới:
“Bùi Kiều Kiều, nàng ngày ngày buồn bã trong phòng luyện chữ, nàng sắp mốc meo đấy.”
“Tiểu thư, bên ngoài lạnh, khoác áo .” Nha vội vàng theo , khoác một chiếc áo choàng hồng thêu hoa lên vai Bùi Thư.
Mặt Bùi Thư tức đến đỏ bừng, chiếc áo choàng hồng tôn lên, như một đóa đào xuân nở sớm.
Người Trường An nào mà chẳng trưởng nữ nhà họ Bùi ôn nhu yểu điệu, hiền tĩnh thông tuệ?
Thế mà tên Tiết Ngọc Trác mở miệng nàng mốc meo.
“Ngươi bậy.”
Bùi Thư liên tục ném mấy quả tuyết, đều trúng thiếu niên tường.
Tiết Ngọc Trác trái né tránh, né tránh vui vẻ, như thể cố ý đến để ném .
Bùi Thư: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng né!”
“Không né thì né!” Tiết Ngọc Trác dứt khoát lật lên tường.
Bùi Thư ném một quả tuyết, đều toát mồ hôi.
Lần Tiết Ngọc Trác thật sự né, quả tuyết đó ném trúng, thẳng ngực.
“Ối ——”
Tiết Ngọc Trác ôm n.g.ự.c ném trúng, loạng choạng, ngã về phía bên tường.
Bóng dáng tức thì biến mất khỏi tầm mắt, lâu động tĩnh.
“Tiết Ngọc Trác!” Bùi Thư giật , vội vàng chạy đến bên tường, “Ngươi chứ?”
Bùi Thư lo lắng gọi mấy tiếng qua tường.
Ngay khi nàng đang sốt ruột định sai sang phủ Tiết gia báo tin, một giọng mang theo ý trêu chọc từ đầu nhẹ nhàng vọng xuống:
“Đương nhiên , tiểu gia nào thể một quả tuyết đ.á.n.h ngã?”