Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 137: --- Ông Nội Báo

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Tri Tri cùng Ngũ Anh Nương ở huyện Bạch Vân hai ngày.

 

Khi nàng từ huyện trở về thôn, phát hiện dường như bỏ lỡ điều gì đó.

 

Thôn thêm một ông lão mới, chính là ông lão suýt nữa rơi bánh đậu đỏ của nàng phố.

 

Ông lão ở nhà Ngụy gia gia.

 

Tô Tri Tri hỏi ông lão xưng hô thế nào.

 

Ngụy Đại Xuyên : “Con cứ gọi ông là Ông Nội Báo là .”

 

Tô Tri Tri ngưỡng mộ Tần Khiếu: “Ông Nội Báo khi còn trẻ nhanh nhẹn như hổ báo ạ?”

 

Tần Khiếu mỉm , vẻ khiêm tốn ẩn chứa chút đắc ý: “Năm xưa từng một săn một con báo tuyết, vì thế mới cái biệt danh Báo . đó đều là chuyện năm xưa , nhắc tới nhiều nữa.”

 

Ngụy Đại Xuyên ở bên cạnh : “Khi ông đắc ý lắm, ngày nào cũng mặc bộ y phục từ da báo đó, mượn mặc hai ngày cũng chịu.”

 

Tô Tri Tri: “Một săn báo giỏi, Ông Nội Báo giống như trong thôn chúng con .”

 

Câu của Tô Tri Tri là một lời đ.á.n.h giá cao.

 

Nàng vui mừng thôn thêm Ông Nội Báo, nhưng ca ca và Tần ông nội sắp trở về Trường An .

 

Mộ Dung Đệ và Tần lão đầu vội, sáng sớm hôm .

 

Vợ chồng Hách Nhân cùng Tô Tri Tri và Tiết Triệt đưa tiễn.

 

Hách Nhân cháu : “Đệ nhi về kinh hãy cẩn thận.”

 

Mộ Dung Đệ: “Cậu phụ yên tâm, và sư phụ nhất định sẽ bình an về kinh. Cấm quân và cung nhân đang giữ ở nha môn huyện cũng sẽ thả , hộ tống chúng về kinh.”

 

Cấm quân và cung nhân cùng Mộ Dung Đệ những ngày canh giữ nghiêm ngặt ở hậu viện nha môn huyện, tin tức bên ngoài.

 

Mộ Dung Đệ thỉnh thoảng sẽ đến đó giả vờ ngây ngô diễn vài vở kịch, đó phối hợp với lời của Tống huyện lệnh, giả vờ rằng y vẫn luôn co ro trong nha môn huyện ngoài.

 

Ngũ Anh Nương với Tần lão đầu: “Tần thúc, phiền bảo vệ Đệ nhi.”

 

“Tiểu là đồ nhi của , sư phụ bảo vệ đồ nhi, đến chuyện phiền hà.”

 

Tần lão đầu giờ hai tai.

 

Để tránh gây quá nhiều sự chú ý khi ngoài, Tần lão đầu nhờ Thu Cẩm Ngọc cho một chiếc tai giả, trông bình thường hơn.

 

Ông giả dạng lão bộc trong nhà Tống huyện lệnh, Tống huyện lệnh về Trường An thăm nhà.

 

Tô Tri Tri hỏi: “Ca ca, khi nào chúng mới thể gặp ạ?”

 

Dây buộc tóc đầu Tô Tri Tri lỏng, Mộ Dung Đệ tiện tay buộc dây buộc tóc cho :

 

“Nếu nhanh thì vài tháng nữa sẽ trở .”

 

Mộ Dung Đệ cúi đầu: “Tri Tri lời nào ca ca mang ?”

 

Tô Tri Tri trân trọng lấy một chuỗi hạt đeo tay.

 

Một sợi dây nhỏ từ gân bò quấn chỉ, đó xâu nhiều vật nhỏ, quả cầu gỗ nhỏ, viên đá nhỏ và cả những quả khô nhỏ.

 

Dây gân bò là Tiết Triệt cuốn .

 

Những thứ xâu là do Tô Tri Tri nhặt về bình thường, đó sự giúp đỡ của các thôn dân khéo tay mà khoan lỗ, mài nhẵn các cạnh và đ.á.n.h sáp.

 

Trông tròn trịa, nhẵn bóng.

 

“Ta từng gặp dì, gì với nàng. Đây là chuỗi hạt và A Triệt , tặng cho dì.”

 

“Được, mẫu phi cám ơn Tri Tri và A Triệt.” Mộ Dung Đệ cẩn thận cất chuỗi hạt lòng.

 

Phía đông càng lúc càng sáng, mặt trời sắp nhô lên khỏi đỉnh núi.

 

Bóng dáng thầy trò Tần lão đầu và Mộ Dung Đệ dần nhỏ trong tầm mắt, cho đến khi biến mất.

 

Tiết Triệt với Hách Nhân:

 

“Hách bá bá, biểu thúc đưa quân y phục Tây Bắc, cũng cùng.”

 

Giọng điệu của Tiết Triệt kiên định.

 

Cơ thể y khỏe , y đích đến Tây Bắc để Tiết gia quân.

 

Hách Nhân từ chối:

 

là nên , phụ con nhớ con lâu, gặp mặt mới thật sự yên tâm.”

 

Tô Tri Tri giơ tay: “Cha, con cũng !”

 

Mộ Dung Đệ và Tần lão đầu Trường An, giờ Tiết Triệt cũng , Tô Tri Tri còn thể yên ?

 

Tiết Triệt: “Tri Tri, Tây Bắc thể nguy hiểm.”

 

Tô Tri Tri hỏi ngược : “Nguy hiểm hơn Lĩnh Nam ?”

 

Tiết Triệt: … Không .

 

Ngũ Anh Nương nắm lấy tay Hách Nhân, dường như thấu tâm tư của y:

 

“A Nhân, ?”

 

Hách Nhân ngầm đồng ý.

 

y đang suy nghĩ, nếu y rời , ai sẽ quản lý thôn?

 

Trong thôn nhiều tài, cần một thể trấn giữ .

 

Ngũ Anh Nương: “A Nhân, nếu thì cứ , ở trong thôn, vạn sự yên tâm.”

 

Tô Tri Tri nắm lấy vạt áo Ngũ Anh Nương: “Nương, nương cùng chúng con ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-137-ong-noi-bao.html.]

Ngũ Anh Nương véo nhẹ mũi Tô Tri Tri:

 

“Hai ngày chúng đến huyện và thỏa thuận với vài chủ tiệm về việc mở cửa hàng ở Bố Phường Sơn, nương thể ngay ?”

 

“Cha con việc cha con , nương cũng việc nương , chúng là một gia đình, nhưng nương thể chỉ quanh quẩn ở nhà, Tri Tri hiểu ?”

 

Tô Tri Tri dường như hiểu đôi chút: “Giống như con thích chơi, nhưng sẽ chơi mãi, con còn luyện công và chữ.”

 

Hách Nhân Ngũ Anh Nương, nắm chặt lấy tay vợ.

 

Ngũ Anh Nương mỉm với y, nốt ruồi bên khóe môi nàng cũng mang theo ánh sáng dịu dàng của buổi sớm.

 

Khoảng thời gian tiếp theo, tiếp tục bận rộn.

 

Trên núi nuôi nhàn rỗi, ngay cả Tần Khiếu mới gia nhập cũng sắp xếp cùng Ngụy Đại Xuyên khu chăn nuôi chăm sóc gia súc.

 

Tần Khiếu dưỡng tôn xử ưu nhiều năm ở kinh thành, giờ đây một chân giẫm lên phân ngựa, cảm khái cuộc sống đúng là về thời niên thiếu.

 

Tiến độ của Bố Phường chung thuận lợi, giữa chừng gặp vài vấn đề nhỏ cũng đều tích cực giải quyết.

 

Vào cuối tháng Bảy, tất cả thành y tất.

 

Đồng thời, bông nhả tơ, các nơi bông vải lượt bước mùa thu hoạch.

 

Tháng Tám, mỗi ngày đều xe bò xe lừa chở từng túi bông vải phình to vận chuyển đến thôn Lương Dân.

 

Trong Bố Phường Sơn, các phu trưởng đút bông vải thành y, khoác lên .

 

Mọi đều bộ y phục bông thật dày dặn, ở thời tiết Lĩnh Nam mới khoác lên một lát thôi mà trán đổ mồ hôi .

 

Tần Nguyên đó đến thêm vài nữa.

 

Một là xem quân y phục, hai là thăm tổ phụ.

 

Khi xem quân y phục, y thể thừa nhận rằng chúng .

 

Còn khi tổ phụ, y cảm thấy tổ phụ quả thực là vui đến quên cả đường về.

 

Tần Nguyên hỏi: “Nơi sơn dã , gì đáng để vui mừng chứ?”

 

Tần Khiếu đang giúp thỏ ổ mới:

 

Mèo Dịch Truyện

“Ở Trường An, các ngươi đều già, nhưng tất cả đều cho rằng già đến sắp c.h.ế.t ; ở đây, họ gọi là lão đầu, nhưng ai thật sự nghĩ già.”

 

Đến tháng Chín, sự giám sát của Tần Nguyên và Cố thứ sử, Lục Xuân Nương cùng thể phu trưởng của Bố Phường Sơn vận chuyển quân y phục lên xe.

 

Ngày thành, ăn mừng như ngày hội.

 

Các phu trưởng nhận tiền công, mày mặt rạng rỡ.

 

Túi tiền càng nặng, họ càng vui vẻ.

 

Một về nhà nghỉ ngơi, một khác thì tiếp tục ở Bố Phường việc.

 

Do năm nay Lĩnh Nam trồng bông vải diện rộng, một nông dân ngoài phần bán , còn giữ một ít để dùng trong nhà.

 

Họ cũng học cách dùng bông dệt vải.

 

Trong quá trình tự mày mò, gặp những điều hiểu , họ liền hỏi thôn Lương Dân, hoặc những phu trưởng từng việc ở Bố Phường.

 

Thôn Lương Dân cũng giấu giếm, sẽ chỉ cho quy trình dệt vải bông.

 

đó phát hiện, tự dệt vải bông ở nhà, thể dệt và nhanh bằng Bố Phường Sơn.

 

Không thể đem bán, chỉ thể để nhà dùng tạm.

 

như thế cũng coi là tệ, tiết kiệm là kiếm .

 

Mấy ngày khi đội quân vận chuyển quân y phục Tây Bắc, thôn Lương Dân họp mặt.

 

Hách Nhân hỏi trong thôn còn ai Tây Bắc, thể cùng.

 

Tần Khiếu và Ngụy Đại Xuyên đương nhiên .

 

Ngụy Thất vốn cũng theo, nhưng Ngụy Đại Xuyên khuyên can :

 

“Đông cùng như , ông nội cứ coi như Tây Bắc chơi một chuyến, sẽ chuyện gì . Huynh lúc , lỡ cô nương Tiểu Đậu Vương Nhị Lang đ.á.n.h cắp trái tim thì ?”

 

Ngụy Thất năm nay mười bảy tuổi, đến tuổi nghĩ đến chuyện vợ con, và cô nương Tiểu Đậu trong thôn lọt mắt xanh của , nhưng vẫn ngỏ lời.

 

Cô nương Tiểu Đậu cũng là chạy nạn đến đây, lúc mới đến gầy như mầm đậu, hai năm nay trở nên thanh tú.

 

Thế là Ngụy Thất dặn dò ông nội trăm ngàn chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng ăn lung tung, hăm hở tiếp tục giúp cô nương Tiểu Đậu xay đậu phụ.

 

Ngoài Tần Khiếu và Ngụy Đại Thuyên , hai khiến ngờ tới .

 

Dược sư Ngu vận bạch y và Hoa Nhị Nương vận thủy hồng sam đồng thanh :

 

“Ta .”

 

“Ta .”

 

Cả thôn dân Dược sư Ngu, Hoa Nhị Nương.

 

Trăm cặp mắt tò mò sáng rực.

 

Có chuyện .

 

Tuyệt đối chuyện .

 

Trong thôn, phàm là mắt đều thể Hoa Nhị Nương đối với Dược sư Ngu bình thường.

 

Chẳng lẽ bọn họ

 

Hoa Nhị Nương ngắt lời những suy diễn của :

 

“Không như các ngươi nghĩ , vẫn ‘đắc thủ’ .”

 

 

Loading...