Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 134: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thề Sẽ Không Nói Ra Ngoài
Lục Xuân Nương chỉ từng phía sườn núi và giới thiệu:
“Đây là khu dệt sợi, đây là khu dệt vải, bên cạnh là khu cắt may, tiếp theo là khu may vá… cuối cùng là khu kho bãi.”
Tần Nguyên theo hướng Lục Xuân Nương chỉ, thấy trong các khu vực khác ngừng vận chuyển thành phẩm từ khu sang khu tiếp theo nguyên liệu.
Tất cả các khu vực nối liền , vật liệu như dòng nước chảy qua từng khu, từ một sợi chỉ biến thành một bộ y phục.
Tần Nguyên đây ở vùng Giang Nam cũng từng thấy những bố phường lớn, cũng phân khu, nhưng đó là những bố phường truyền thừa qua nhiều thế hệ.
Bố phường trong thôn núi Lĩnh Nam cũng thể phân công rõ ràng đến , điều là điều ngờ tới.
Tần Nguyên: “Làm phiền Lục nương t.ử dẫn xem các công xưởng.”
Nhìn thì hùng vĩ, nhưng thành phẩm thực tế vẫn cần xem xét kỹ lưỡng.
Nếu thứ đạt yêu cầu, nhất định .
Lục Xuân Nương dẫn mấy bắt đầu từ khu dệt sợi.
Tần Nguyên thấy đều đang việc, xe sợi kêu cọt kẹt ngừng, hiển nhiên thành thạo, hiệu suất cao.
Tần Hiếu gần một xe sợi để xem, thấy những sợi chỉ xe đều đặn, tạp chất.
Tần Hiếu vươn tay nhéo sợi bông lên xem, Lục Xuân Nương ngăn :
“Lão bá xin hãy khoan, tay lão nếu vết dầu mỡ, nên chạm sợi.”
Mèo Dịch Truyện
Nói đoạn, nàng lấy hai miếng khăn vải ướt.
Tần Hiếu thấy ngón tay quả thật còn dính dầu từ món lạc rang ăn đó, gượng :
“Là lão phu sơ suất .”
Tần Nguyên và Tần Hiếu đều nhận khăn vải lau sạch tay, tiếp tục về phía .
Khi đến khu may vá, thấy bên trong khu may vá còn chia nhỏ hơn.
Có chuyên may tay áo, chuyên may quần, còn chuyên may túi.
Tần Nguyên đến mặt một phụ nhân đang cúi đầu may quần, thấy phụ nhân đang lặp lặp may cùng một chỗ.
“Ngươi vì may xong chỗ mà còn may nữa?”
Phụ nhân may y phục đáp: “Bẩm đại nhân, đây là vị trí ống quần. Các tướng sĩ hành quân đ.á.n.h trận, chạy, thường đất cát, cho nên ống quần, phía m.ô.n.g đều là những chỗ dễ mòn rách, cần may thêm mấy đường.”
Tần Nguyên gật đầu, hỏi một cô nương khác đang may túi:
“Vì may túi bên ngoài y phục, may bên trong?”
“À, bên trong y phục cũng may túi , nhưng bên ngoài cũng may.”
Cô nương đang xỏ kim luồn chỉ đặt kim chỉ tay xuống, khoác y phục lên để diễn giải cho Tần Nguyên mấy xem:
“Mùa đông ở Tây Bắc trời lạnh, các tướng sĩ bên ngoài mặc giáp, vươn tay trong y phục lấy đồ bất tiện. Một vật dụng thường dùng thể để túi bên ngoài y phục. Đẹp là thứ yếu, thiết thực mới là quan trọng nhất.”
Tần Nguyên dùng tay ước lượng một chút, cái túi đó lớn bằng bàn tay của một nam t.ử trưởng thành, đủ để đựng vài vật nhỏ, hơn nữa khi tay lạnh còn thể nhét tay trong để giữ ấm.
Cùng lúc đó, Tần Hiếu cũng đang hỏi một công khác:
“Vì quần may dây lưng mà còn may cúc?”
Người công đáp: “Đây là do Lục nương t.ử dạy, cúc áo và khuyết cúc thể điều chỉnh vòng eo, hơn nữa nếu dây lưng đứt, vẫn còn cúc áo giữ .”
Tần Nguyên xong lời giải thích của công, từ đáy lòng khen ngợi: “Lục nương t.ử suy nghĩ tỉ mỉ.”
Tần Hiếu thì liên tục khen ngợi, khỏi nhớ chuyện cũ.
Nhớ năm xưa khi mới nhập ngũ đ.á.n.h trận, một địch nhân c.h.é.m đứt dây lưng, quần tuột xuống.
Ta kéo quần lên, nhưng tay thương, nhất thời dùng sức .
Cuối cùng một bên cạnh giúp kéo cạp quần suốt đường trở về doanh trại.
Tần Hiếu đ.á.n.h thắng trận, nhưng mất mặt.
Lúc đó bên cạnh lấy chuyện thật lâu, đến bây giờ Tần Hiếu nhớ vẫn thấy mặt già đỏ bừng.
chắc chắn đảm bảo với , tuyệt đối sẽ chuyện ngoài, chỉ giữ kín trong bụng.
Huynh từng cùng cứu mạng chiến trường, điểm vẫn thể tin tưởng .
Tần Hiếu đang hướng về Lục Xuân Nương ánh mắt tán thưởng, tiếp đó Lục Xuân Nương :
“Đại nhân quá khen , kỳ thực đây ý của , mà là do chú Đại Xuyên trong thôn .”
“Chú Đại Xuyên trong thôn khi còn trẻ từng tòng quân, đưa nhiều kiến nghị cho bố phường của chúng . Chú hồi xưa chú đ.á.n.h trận, trong doanh trại một khi đ.á.n.h trận tuột quần, đ.á.n.h xong thắng trận một mạch kéo quần về. Cho nên chú kiến nghị chúng thể may thêm hai cái cúc.”
Các tướng sĩ đ.á.n.h trận quả thật gian khổ, nhưng chuyện thật sự khiến vỡ bụng.
Những mặt xong đều , ngay cả Tần Nguyên và Cố Thứ Sử cũng nhịn .
Tiếng rộ lên khắp nơi, hòa thuận vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-134.html.]
Chỉ Tần Hiếu mặt cứng đờ .
Tần Hiếu: ……Không buồn , một chút cũng buồn .
Tần Hiếu chuyện về nào cùng cảnh ngộ với , nhưng lọt tai, cảm thấy tự nhiên.
Hắn khó chịu dời tầm mắt khỏi bố phường, giả vờ cảnh vật bên ngoài để che giấu sự ngượng ngùng.
Phía đông và tây của khu may vá là các khu xưởng khác, phía bắc và nam là những sườn núi xanh biếc.
Ánh mắt Tần Hiếu rơi sườn núi.
Vừa , ánh mắt bỗng nhiên c.h.ế.t lặng.
Một đám mây trắng trời đổ bóng xuống bãi cỏ.
Trong bóng râm một đang .
Mây trắng đang trôi, bóng râm dịch chuyển.
Người đang trong bóng râm bước chân nhẹ nhàng, mặc dù đó già .
Tóc bạc hơn nửa, nửa khuôn mặt lộ cũng đầy nếp nhăn.
Già như Tần Hiếu, lưng thẳng tắp như Tần Hiếu.
Tần Hiếu chỉ bóng , chút thể tin nổi hỏi:
“Lục nương tử, vị lão nhân cũng là công của xưởng các ngươi ?”
Lục Xuân Nương về phía đó, mỉm :
“Thật là khéo, đó chính là chú Đại Xuyên trong thôn . Chú việc ở bố phường, nhưng hễ thời gian rảnh là đến giúp đỡ, già bụng lắm.”
Lục Xuân Nương thiết gọi một tiếng: “Chú Đại Xuyên——”
Ngụy Đại Xuyên đang dạo bước t.h.ả.m cỏ xanh mướt, cảm khái gió thuận nắng hòa, sống thật .
Hắn xong việc ở khu chăn nuôi, liền đến bố phường đông tây.
Thỉnh thoảng đưa vài lời khuyên, đưa cho Tiết Triệt hai quả giải khát.
Hắn đang định về ngọn núi Hắc Phỉ bên cạnh, thấy Lục Xuân Nương gọi , liền chậm rãi .
Lần , ánh mắt vặn chạm ánh mắt Tần Hiếu.
Hai thể đều chấn động, như sét đánh.
Sau một khắc ngây từ xa, Ngụy Đại Xuyên đầu bỏ chạy!
Tần Hiếu dốc sức đuổi theo:
“Đừng chạy!”
Ngụy Đại Xuyên thấy tiếng Tần Hiếu, chạy càng nhanh hơn.
Tần Nguyên và những khác trong bố phường, vẻ mặt ngơ ngác hai lão nhân chạy bãi cỏ còn nhanh hơn thỏ.
Cố Thứ Sử và Lục Xuân Nương nghi hoặc về phía Tần Nguyên.
Tần Nguyên nắm tay thành quyền đặt lên môi ho khan:
“Khụ khụ… Lão bộc nhà mắt kém, lẽ nhận lầm nên chạy theo, mong Lục nương t.ử thứ .”
Một bên khác, Tần Hiếu chạy toát mồ hôi.
Ta thể nhận lầm .
Đó là Ngụy Phù.
Là của đột nhiên biến mất nhiều năm .
Cũng là năm xưa giúp kéo cạp quần!
Ngụy Đại Xuyên ở phía cũng chạy thở hổn hển, hai chân gần như bốc khói.
tuyệt đối dám dừng .
Tần Hiếu xuất hiện quá đột ngột, vẫn nghĩ cách đối mặt với cố nhân ngày xưa.
Không mặt mũi nào để gặp, theo bản năng hoảng hốt bỏ chạy.
Ngụy Đại Xuyên quen thuộc địa hình, định vòng một khu rừng nhỏ chân núi phía để cắt đuôi Tần Hiếu.
Hắn cần bình tĩnh một chút, suy nghĩ kỹ xem đối mặt với lão như thế nào.
Ngay khi Ngụy Đại Xuyên đang vội vã chạy rừng, đất chân đột nhiên mềm , một cái xẻng sắt hề báo thò khỏi lớp đất.
Ngụy Đại Xuyên vấp bất ngờ, bổ nhào về phía ngã xuống đất.
Hắn đầy mặt kinh ngạc, thể hiểu vì đất đột nhiên nhô một cái xẻng sắt, khu vực cũng hề đặt cơ quan bẫy rập.
Tần Hiếu mặt đỏ bừng lúc nhân cơ hội lao tới, đè lên Ngụy Đại Xuyên, túm cổ áo gầm lên:
“Ngụy chó! Ngươi chẳng thề sẽ chuyện đó ngoài ?!”