Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 110: --- Không nỡ nhìn thẳng
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Đệ Tô Tri Tri, tự thấy chắc chắn nhầm.
“Ngươi gì?”
“Ta cũng đói , ăn một bát.”
Tô Tri Tri chỉ lấy muỗng gỗ cho Mộ Dung Đệ, mà còn tự lấy một bát nhỏ và muỗng nhỏ.
Tuy ăn cơm tối , nhưng nàng hiếu động, bụng dễ đói, thường xuyên ăn chút quà đêm.
Nàng thấy Mộ Dung Đệ uống cháo, tự nhiên cũng uống.
Thế là nàng tự tay múc một bát cháo, múc đầu giải thích:
“Ta chỉ uống một bát nhỏ thôi nhé, trong nồi còn nhiều lắm, sẽ thiếu cho ngươi .”
Mộ Dung Đệ tiểu cô nương lúc nào yên, khi đặt một bát cháo nhỏ lên bàn, nàng xoay chạy biến.
Chẳng mấy chốc, chạy lon ton trở về, tay còn bưng một đĩa dưa muối.
“Phải ăn kèm dưa muối mới ngon.” Tô Tri Tri gạt một ít dưa muối bát , gạt phần còn bát Mộ Dung Đệ.
Trong dưa muối thịt băm, rau củ muối, thậm chí còn bóng dầu óng ánh.
Tô Tri Tri gắp một miếng thịt băm, nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Đệ:
“Làng chúng tuy thích lãng phí, nhưng thịt băm trong dưa muối của chúng là thịt lợn rừng thường thôi, ngươi cứ yên tâm mà ăn.”
“À, đa tạ.” Mộ Dung Đệ hiểu sự lãng phí và thịt lợn rừng liên quan gì, tùy tiện đáp một tiếng.
Tô Tri Tri dùng muỗng múc một ngụm cháo trắng, kèm một miếng dưa muối nhỏ xíu, đưa miệng, ăn ngon lành.
Cứ như thể thứ nàng đang ăn một bát cháo gạo trắng mà là món cao lương mỹ vị nào đó.
Mộ Dung Đệ cũng theo nàng ăn một ngụm cháo trắng và dưa muối.
Hương vị đậm đà của gạo nếp hòa quyện với dưa muối cay mặn, phối hợp vặn, uống dày thấy thật dễ chịu.
Mộ Dung Đệ liền múc thêm một muỗng lớn nữa, nuốt từng ngụm một.
Sau khi uống hết một bát cháo đầy, hỏi:
“Ta thể uống thêm một bát nữa ?”
Sau khi nhận câu trả lời khẳng định của Tô Tri Tri, Mộ Dung Đệ tự múc thêm một bát.
Khi uống bát cháo thứ hai, Tô Tri Tri ở bên cạnh :
“Ta tên Tri Tri, ngươi tên gì ? Ta tám tuổi, ngươi lớn hơn nhiều tuổi ?”
Mộ Dung Đệ chút do dự mà khai thông tin giả:
“Ta họ Mộc, mười ba tuổi.”
Tô Tri Tri: “Ngươi hỏi huyện Bạch Vân, đây chính là huyện Bạch Vân đó, Tống huyện lệnh trưa nay còn đến chân núi làng chúng nữa. Đợi khi nào ngươi sức lực , ngươi thể tìm Tống huyện lệnh.”
Mộ Dung Đệ: “Tống huyện lệnh đối với bách tính ?”
Tô Tri Tri: “Ta chính là bách tính đây, Tống huyện lệnh ở huyện còn mua cho canh lê uống.”
“Tống huyện lệnh còn gửi đến làng chúng nhiều , ai cũng thấy Tống huyện lệnh .”
Tô Tri Tri còn định thêm về những điều của Tống huyện lệnh thì Tiết Triệt xuất hiện ở cửa.
“Tri Tri.”
Tiết Triệt xong về phía Mộ Dung Đệ, nhất thời xưng hô thế nào:
“Ngươi… lẽ ngươi lạc đường? Đừng lo lắng, thể an tâm nghỉ ngơi ở đây, Hách thôn trưởng sẽ chăm sóc ngươi.”
Mộ Dung Đệ nam đồng xuất hiện ở cửa, ban đầu bất ngờ vì trẻ con trong làng cả nam lẫn nữ đều đẽ đến thế.
Nhìn thêm một cái thấy chút quen mắt, hình như từng gặp ở đó đây.
Mộ Dung Đệ cẩn thận tìm kiếm trong trí óc, nhưng nhất thời nhớ .
Tô Tri Tri hỏi: “A Triệt, ngươi và Tiểu Tống ca cùng Xuân dì ở chỗ cha lâu như , rõ chuyện ?”
“Nói thì rõ , nhưng cảnh tượng bên Hách bá bá chút…”
“Có chút gì?”
“Không nỡ thẳng.”
…
Hạ Yến Thanh rời Trường An là vì những suy nghĩ thể nguôi ngoai trong lòng.
Nếu đích đến Lĩnh Nam, e rằng ăn ngon, ngủ yên.
khi thực sự rời Trường An, chút tự tin nào về việc thể tìm Bùi Lăng Vân.
Dù thì mười hai năm trôi qua, cho dù lúc để một vài manh mối, giờ đây cũng khó mà tìm thấy.
Khi và Mộ Dung Đệ lạc trong rừng núi, từng nghĩ, liệu năm đó T.ử Tín a cũng từng trải qua như thế ?
Nằm gió phơi sương, ăn đủ no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-110-khong-no-nhin-thang.html.]
Thậm chí còn t.h.ả.m hơn .
Bởi vì năm đó Lĩnh Nam đại loạn, còn nạn đói và ôn dịch, lẽ ngay cả lá cây cỏ dại cũng mà ăn.
T.ử Tín a lẽ cũng từng khỉ rượt đuổi, thậm chí những loài dã thú khác truy đuổi.
Hắn nhớ T.ử Tín a là một cao quý đến nhường nào, trải qua những điều , thể sống sót ?
Hạ Yến Thanh ngất , chìm một ảo cảnh trắng xóa.
Xung quanh là sương mù dày đặc, rõ bất cứ điều gì.
Hắn thấy gọi: “Hạ Tam.”
Thân hình Hạ Yến Thanh khẽ khựng .
Một giọng quen thuộc, nhưng lâu từng qua.
“Hạ Tam, đến lượt ngươi thơ .”
“Hạ Tam.”
Hạ Yến Thanh theo hướng giọng , xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Mèo Dịch Truyện
Sương mù dần tan , lộ giả sơn, ao nước và một đình bát giác.
Vài thiếu niên trong đình, thưởng thơ.
Trong đó một thiếu niên phong hoa tuyệt trần, tay cầm chén men xanh, khóe miệng nở nụ .
Hạ Yến Thanh loạng choạng bước tới gọi: “T.ử Tín a !”
Bùi Lăng Vân mười bảy tuổi thấy , thu nụ mặt, lạnh nhạt sang:
“Ngươi là ai?”
“Ta là Hạ Tam đây, Hạ Yến Thanh.” Hạ Yến Thanh vội vàng gọi.
Bùi Lăng Vân chợt bật đầy mỉa mai:
“Người nhà họ Hạ? Nhà họ Hạ hãm hại gia tộc họ Bùi của ?”
“Hạ Yến Thanh, ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ?”
“Thấy tòa thành họ Bùi của sụp đổ, ngươi liền thể kê cao gối mà ngủ yên !”
Hạ Yến Thanh lắc đầu, mắt đỏ hoe : “Không .”
“T.ử Tín a , , như …”
, chỉ hai câu biện minh yếu ớt và tái nhợt như thế.
Hắn “Ta đến để giúp ”.
Lời còn kịp , thấy đám mây gấm Bùi Lăng Vân nhuộm từng vệt máu.
Đình bát giác trong chớp mắt đổ sụp, nhiều xông về phía Bùi Lăng Vân, xé rách y phục của , c.ắ.n xé huyết nhục của .
“Không—” Hạ Yến Thanh hét lớn đẩy những đó , nhưng thể động đậy, một bước cũng thể tiến lên.
Mà Bùi Lăng Vân đang xé nát m.á.u me trong đám cũng yên bất động, ánh mắt lạnh thấu xương xuyên qua đám đông, rơi Hạ Yến Thanh.
Hạ Yến Thanh gần như sự hổ thẹn và tuyệt vọng cuồn cuộn ập đến nuốt chửng.
Hắn liều mạng thoát khỏi sự trói buộc vô hình , ngừng giãy giụa… Rầm!
Hạ Yến Thanh từ một chiếc sập gỗ nhỏ lăn xuống.
Mọi thứ trong mơ bỗng chốc dừng .
Hắn nghiêng đất, mở mắt thấy vài chân bàn, cây chổi thô dựng ở góc tường, và cái giỏ tre bên cạnh cửa.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Yến Thanh là cứu đến nhà nông dân, mà là thở phào nhẹ nhõm:
“May mà là mơ.”
Sau đó, một đôi chân đến mặt .
Đôi chân đôi giày vải đen.
Đôi giày vải đen bền bỉ và chắc chắn, chút hoa văn nào.
Là loại giày phổ biến nhất mà dân thường mang, loại đơn giản nhất.
mang đôi giày , hề tầm thường chút nào.
Hạ Yến Thanh ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú xuất trần xông tầm mắt.
Hắn trong chớp mắt m.á.u huyết đông cứng.
“Tử… Tử…”
Hạ Yến Thanh hết câu, một thở dồn nén đột ngột tắc nghẽn ở lồng ngực.
Hai mắt trợn trắng, ngất .
Hách Nhân: …