Hà Hoa bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, nhất là khi thấy   Hà Quân ôm chặt trong vòng tay bảo vệ.
 
Anh  hét lên:
 
“Tiểu Quân! Em  Ngô Ngọc Lan quyến rũ  ? Là nó mê hoặc em  ?!”
 
“Câm miệng! Em với Ngọc Lan là vợ chồng hợp pháp,  đăng ký đàng hoàng!”
 
Bà Triệu Kim Hoa  lên tiếng, kéo con trai định rời .
 
Hà Hoa giãy , nhất quyết  :
 
“   rõ! Ngày xưa cô  lấy ,  giờ   con với em trai ?! Nếu Hạo Hạo là con của hai , thì… đứa trẻ  tráo  giờ đang ở ?!”
 
Cuối cùng, câu hỏi chính cũng   .
 
 mỉm ,  bà Triệu:
 
“Mẹ ,   hỏi đứa con thật của ,   cho    . Để   khỏi nhớ mãi  nguôi.”
 
Triệu Kim Hoa ấp úng, như    thôi.
 
 lạnh lùng , bỗng hét to:
 
“Đại Sơn! Ba  ruột của con đến , còn   đây gặp !”
 
Ngay khi  dứt lời, một  chảy nước dãi, mắt lệch, mặt đầy sẹo và dơ dáy từ từ bước — ngay  mặt Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt.
 
Khi đột nhiên thấy một  trông chẳng   mà cũng chẳng  ma như , Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt đồng loạt lùi  mấy bước, mặt mũi tái xanh.
 
Ánh mắt họ tràn đầy nghi ngờ và hoảng sợ  về phía   xuất hiện.
 
“Đây… đây là cái gì ?!”
 
 mỉm :
 
“Đây   cái gì cả, mà là . Nó tên là Hà Đại Sơn – chính là con ruột của hai  đó.”
 
“Không thể nào! Không đời nào!” – Hai  cùng hét lên.
 
Bọn họ trở về  , kỳ vọng là tìm  một  con trai thông minh, tài giỏi, là thủ khoa.
 
Làm  chấp nhận nổi cái sinh vật ngốc nghếch,  xí đến cực điểm  là con ruột của ?
 
Chứ đừng  là hai kẻ độc ác , đến cả  ngoài cũng khó mà chấp nhận  sự thật .
 
 chỉ  hai  họ   sang Đại Sơn:
 
“Đại Sơn,   con luôn   cha  ruột của con là ai ? Đây chính là họ đấy, mau đến nhận  !”
 
Miệng Đại Sơn vẫn chảy dãi,   rõ lời, gương mặt méo xệch, giọng  lọt gió rít qua kẽ răng:
 
“Ba... Mẹ... Cuối cùng hai  cũng về !”
 
Cậu  lảo đảo bước về phía hai  .
 
 khi chỉ còn cách một bước, Hà Hoa giơ chân đá thẳng  Đại Sơn, hét lên:
 
“Biến ! Cút ngay cho tao!”
 
Rồi  sang , giận dữ rống lên:
 
“Ngô Ngọc Lan!   mà! Cô là thứ đàn bà độc ác! Cô tìm   thứ gớm ghiếc  để giả  con ?!”
 
  nhịn  mà bật :
 
“Hà Hoa, đừng  là ngay cả con ruột của  mà  cũng  nhận  nhé? Làm cha  mà thế  ?”
 
“Nếu   nhớ rõ thì để  nhắc cho: đứa con các  sinh ,  vai trái  hai nốt ruồi đen.”
 
Vừa  đến đây, cả Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt đều gật đầu theo phản xạ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-dua-con-vo-on-toi-tro-lai-sinh-con-voi-em-chong/5.html.]
Ngay lập tức, Hạo Hạo đang  cạnh  cất tiếng:
 
“Vai trái con   nốt ruồi nào cả. Con   con của họ!”
 
   sang Đại Sơn:
 
“Đại Sơn, kéo áo  cho ba  ruột xem hai cái nốt ruồi  vai con nào!”
 
Đại Sơn  lời cởi áo, hai nốt ruồi đen hiện rõ mồn một  bả vai trái.
 
Hai kẻ  trố mắt, mặt mũi trắng bệch, cùng hét:
 
“Không thể nào! Sao  thể như  ?!”
 
 nhếch mép:
 
“Sao   thể? Các  tưởng tráo con là thành công ư? Tưởng   sẽ ngu dốt mà nuôi con giùm các  đến già ư? Đáng tiếc, ông trời  mắt.”
 
“Kế hoạch tráo con của các   thất bại ngay từ đầu .”
 
“Cô... cô   là  ý gì?” – Hà Hoa và Thu Nguyệt bắt đầu run rẩy, sắc mặt xám ngoét.
 
 lạnh lùng  họ:
 
“Nói trắng  nhé: lúc  định tráo con,   tỉnh dậy và phát hiện  âm mưu bẩn thỉu .     ầm lên mà lặng lẽ đổi  đứa bé.”
 
“Nói cách khác – đứa bé các  vứt ngoài đường chờ chết… chính là con ruột của các !”
 
Xung quanh rộ lên tiếng xì xào bàn tán:
 
“Trời đất ơi! Một màn tráo con y như phim truyền hình!”
 
“Không ngờ  ngày tận mắt chứng kiến chuyện như !”
 
“Cái gì mà gieo nhân nào gặt quả nấy chứ? Đây là tự  tự chịu đúng nghĩa!”
 
Trong khi   đang bàn tán, Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt vẫn  chịu tin:
 
“Không thể nào! Ngô Ngọc Lan cô  dối!”
 
  nhẹ:
 
“  thật đấy. Hà Hoa,  nghĩ kỹ  xem – lúc  đang lén đổi con,  ai đến nhà mượn đèn pin ?”
 
“Anh sợ  phát hiện nên vội giấu đứa bé  rổ gạo,   tiếp khách.  ?”
 
“Chính lúc ,   dậy và đổi  đứa con của .”
 
Hà Hoa lập tức tái mặt như tờ giấy, trong đầu hiện lên ký ức năm xưa.
 
Quả đúng là đêm hôm đó   đến mượn đèn pin, khiến    giấu đứa bé tạm  rổ thóc.
 
Vậy... đứa trẻ    bỏ ngoài đường thật sự là con ?
 
Hà Hoa  kỹ  gương mặt dị dạng của Đại Sơn, bỗng thấy ánh mắt nó giống hệt .
 
  lạnh:
 
“  độc ác như các . Khi   ném con ngoài đường,    nỡ.  bày chuyện mộng mị để dụ   – bà Triệu Kim Hoa –  nhặt về.”
 
  bà :
 
“Mẹ,     thật ?”
 
Triệu Kim Hoa cúi đầu,  dám  thẳng:
 
“Là… là Ngọc Lan bảo   nhặt về…”
 
  sang hai kẻ khốn nạn:
 
“Hai  thật sự độc ác. Đã   nuôi con , còn mưu tính để  khác nuôi giùm, cuối cùng thì trời xanh  mắt, trả báo lên đầu đứa trẻ của các .”