“Còn  là  ruột của con!”
 
Hạo Hạo lập tức gạt tay họ , chạy về phía :
 
“Mẹ! Gì đây? Hai    thần kinh ?”
 
Nghe Hạo Hạo  , Hà Hoa  tức:
“Con   thể mắng cha  như  ?”
 
Lương Thu Nguyệt cũng chen :
“Hạo Hạo, chúng  mới là cha  ruột của con!”
 
“Vớ vẩn! Bố  ruột của  là Hà Quân và Ngô Ngọc Lan!”
Hạo Hạo giận dữ  sang :
“Mẹ, hai kẻ điên  ở   ? Mau đuổi họ !”
 
Thấy con trai   ý nhận , Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt nóng ruột:
 
“Hạo Hạo, con thực sự là con ruột của bọn . Ngô Ngọc Lan chỉ là  nuôi thôi!”
 
“Câm miệng!   quen hai ! Cút ngay! Không thì  báo công an!”
 
Hạo Hạo gầm lên, giận đến cực điểm.
 
 khoanh tay,  yên   lời nào.
 
Thấy   xung quanh   như  kẻ điên, Hà Hoa tức quá,  nhịn  nữa:
 
“Con là con ruột của  và Thu Nguyệt! Là chúng  sinh  con!”
 
“Không thể nào!”
Hạo Hạo  , đôi mắt nghi hoặc:
“Mẹ, họ  thật ? Mẹ   chứ?”
 
 xoa đầu con, dứt khoát:
“Không ! Con là con ruột của  và bố con. Không sai một ly!”
 
Nghe  khẳng định, Hạo Hạo thở phào nhẹ nhõm.
 
 Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt thì cuống quýt,  cam lòng.
 
Hà Hoa giận dữ chỉ tay  :
“Ngô Ngọc Lan, cô đừng bịa chuyện!   thật, Hạo Hạo là con  và Thu Nguyệt!”
 
 bật  mỉa mai:
“Anh  thì là thật? Trên đời   chuyện dễ dãi  ?”
 
“Là thật! Lúc cô sinh con, Thu Nguyệt cũng sinh cùng ngày.   lén tráo con của hai . Cho nên Hạo Hạo mới chính là con  với Thu Nguyệt!”
 
Lời  dứt, cả sân tiệc xôn xao. Dân làng đều ngỡ ngàng.
 
  Hà Hoa, gằn từng chữ:
“Anh   tráo con … Vậy, đứa bé còn   ?”
 
Hà Hoa cúi đầu, lảng tránh ánh mắt :
“Đứa đó…  đem  để ven đường… chắc… chắc nó c.h.ế.t rét .”
 
Lời  dứt, Triệu Kim Hoa bật dậy, tát thẳng một cái trời giáng  mặt Hà Hoa.
 
Người làng sôi nổi bàn tán:
 
“Sao  thể độc ác đến mức tráo con khi vợ sinh chứ?!”
 
“Dù  cũng là con ruột,    nhẫn tâm vứt con ngoài đường để chết?”
 
“Còn tệ hơn loài cầm thú!”
 
Hà Hoa mặt xanh như tàu lá, cố gắng biện hộ:
 
“ vốn   cưới Ngô Ngọc Lan. Trong lòng  luôn chỉ  Thu Nguyệt. Sau  cô  góa chồng, chúng  mới  . Chúng  thật sự bất đắc dĩ!”
 
Lương Thu Nguyệt cũng phụ họa:
 
“ ! Chúng  thật lòng yêu ,  chuyện đều do  cảnh ép buộc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-nham-dua-con-vo-on-toi-tro-lai-sinh-con-voi-em-chong/3.html.]
 
  lạnh, cắt lời:
 
“Bị ép nên đẩy con  cho  khác nuôi hộ? Hai  tính toán cũng giỏi thật đấy!”
 
Hạo Hạo nắm c.h.ặ.t t.a.y , kiên quyết :
 
“Mẹ, dù thế nào, con chỉ nhận  là  ruột. Còn , một ai con cũng  thèm nhận.”
 
Nghe Hạo Hạo  , Hà Hoa và Lương Thu Nguyệt tức điên lên.
 
Hà Hoa giận dữ gào lên:
“Ta là cha ruột của con, tại  con   nhận ?!”
 
“Có ơn sinh mà   ơn dưỡng. Loại cầm thú như ông  xứng  cha .”
 
Nghe Hạo Hạo mắng  và Lương Thu Nguyệt là cầm thú, cả hai tức đến nghiến răng nghiến lợi.
 
 Hà Hoa  dám động đến Hạo Hạo, vì hai   về chính là để “hút máu”  thủ khoa .
 
Họ đang mơ đến tương lai  Hạo Hạo nuôi ăn sung mặc sướng.
 
Không dám đắc tội con, Hà Hoa liền chuyển cơn giận sang .
 
“Ngô Ngọc Lan, cô còn  đây  gì? Cô là  ngoài, chuyện   liên quan gì đến cô!   lệnh cho cô—cút khỏi nhà  ngay! Trả  chỗ cho  và Thu Nguyệt!”
 
  khinh:
“Muốn  ? Anh nghĩ  xứng chắc?”
 
“Tại    xứng? Ngày xưa  và cô   đăng ký kết hôn, cô   vợ hợp pháp của ! Vậy lấy gì mà cô ở nhà   chịu ?”
 
  kịp đáp, thì  chồng cũ – Triệu Kim Hoa –  tức giận xông tới, tát Hà Hoa một cái trời giáng.
 
Hà Hoa choáng váng:
“Mẹ! Sao  đánh con? Con  sai gì ?”
 
Mặt Triệu Kim Hoa tái mét:
“Câm mồm! Im ngay cho !”
 
 Hà Hoa  im, còn   hô hoán với hàng xóm:
 
“Mọi   chứng giúp !  và Ngô Ngọc Lan  từng là vợ chồng!   kết hôn với Thu Nguyệt ngoài  ! Cô   còn lý do gì ở  nhà  nữa đúng ? Cô   dọn  chứ?!”
 
Anh  cứ tưởng dân làng sẽ bênh vực .
 
Nào ngờ, ai nấy đều    bằng ánh mắt như đang  kẻ điên.
 
Hà Hoa nhận   gì đó sai sai, nhưng vẫn nghĩ vì  xa nhà lâu,     nữa.
 
Thế là   nổi khùng, xông về phía :
 
“Ngô Ngọc Lan! Cô  rõ ? Cô   tư cách ở đây! Cút ! Nhường chỗ cho  và Thu Nguyệt!”
 
Tay    kịp chạm    thì  đẩy bật  .
 
Hà Hoa ngã nhào xuống đất, rên rỉ đau đớn,  đầu  chửi, nhưng khi  thấy   đẩy ,   sững sờ:
 
“Là... là  ?!”
 
Người mặc quân phục xanh rêu, gương mặt phủ đầy bụi đường, ánh mắt lạnh như băng đang che chắn cho  và Hạo Hạo  ai khác chính là — Hà Quân.
 
Anh siết chặt môi, khuôn mặt u ám, tâm trạng rõ ràng đang  tồi tệ.
 
Thấy Hà Quân, Hà Hoa đầu tiên là kinh ngạc,  đó  tỏ  vui mừng:
 
“Tiểu Quân? Em về  ? Anh đến doanh trại tìm em mà họ  cho gặp,  em bận lắm!”
 
Hà Quân chẳng thèm  Hà Hoa, chỉ  sang , ánh mắt đầy lo lắng:
“Em   chứ?”
 
 lắc đầu:
“Em .”