Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-03-18 18:30:02
Lượt xem: 32
76.
Lục Thải Tình đã nấu xong cơm từ sớm, vì còn chưa đến giờ ăn nên cô định đợi Thẩm Thanh Nghi về rồi cả nhà cùng ăn.
Nghe thấy đồng nghiệp của Lục Nghiễn giục giã, cô bèn mang đồ ăn đang hâm trong nồi ra, để anh ăn trước.
Hôm nay các món cũng rất phong phú, vừa bày lên bàn, Tô Dương đã nhìn sáng cả mắt, nhưng anh ta đã ăn rồi.
Lục Nghiễn nhìn bàn thức ăn, cau mày: “Chưa đến giờ mà? Chẳng phải hẹn mười hai rưỡi sao?”
“Xe đến rồi, đang chờ ở viện nghiên cứu, đi sớm thì đến sớm.” Tô Dương nói.
Lục Nghiễn không nói gì nữa, ngồi xuống cầm bát cơm lên ăn.
Lục Thải Tình thấy anh ăn chậm chạp, hỏi: “Sao thế, hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Không thể nào! Với khẩu vị của anh trai cô, ăn gì cũng thấy ngon.
Động tác cầm đũa của Lục Nghiễn hơi khựng lại, đáp: “Không đói lắm.”
Tô Dương bật cười: “Không đói cũng phải ăn, nghe nói tận sáu giờ chiều mới có cơm đấy.”
An An có chút không nỡ để ba đi, bèn bò qua ngồi cạnh anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giọng mềm mại nũng nịu: “Ba ơi, ba ăn nhiều một chút nha!”
Lục Nghiễn xoa đầu con trai đầy yêu thương, nhỏ giọng nói: “Con ra cửa xem thử, mẹ về chưa?”
An An lập tức chạy ra cửa nhìn, rồi nhanh chóng quay lại báo cáo: “Vẫn chưa!”
Lục Nghiễn cúi đầu tiếp tục ăn, anh nhớ rõ mình đã nói với vợ về giờ xuất phát rồi.
Tô Dương thấy anh cứ ăn rồi lại ngừng, bèn nói: “Tôi đem va-li và túi của cậu ra xe trước.”
Không đợi Lục Nghiễn phản ứng, anh ta đã xắn tay áo làm ngay.
Lục Nghiễn ăn xong, nhìn đồng hồ, đã mười một giờ ba mươi lăm phút, lòng anh bỗng cảm thấy bất an, liền nói với Lục Thải Tình: “Anh đi tìm Thanh Nghi.”
Đúng lúc đó, Tô Dương quay lại, vừa hay nghe thấy câu này, liền sốt ruột giục: “Mọi người đang đợi cậu đấy, chỉ còn thiếu mình cậu thôi.”
Lục Nghiễn ra cửa định mượn xe đạp: “Tôi muốn đi dặn dò cô ấy một chút.”
“Không kịp đâu!” Tô Dương nhíu mày.
Lục Thải Tình cũng sợ làm lỡ việc của anh, liền vội nói: “Anh cứ đi trước đi, em dẫn An An đi tìm chị ấy, có gì gọi điện cho anh.”
An An cũng gật đầu: “Mẹ mà đi mua đồ thì dễ quên giờ lắm, con biết mẹ sẽ đi đâu, lát nữa con dẫn cô đi tìm.”
Tô Dương cười: “Ở thủ đô mà, chẳng có chuyện gì đâu, đi nhanh lên!”
Lục Nghiễn do dự một chút rồi mới đi theo Tô Dương đến viện nghiên cứu. Đi được hai bước, anh lại quay đầu dặn Lục Thải Tình: “Có việc gì thì tìm lãnh đạo của anh, Vương Chí Phương, ông ấy sẽ liên lạc với anh.”
“Dạ!”
Lục Nghiễn theo Tô Dương đi về phía viện nghiên cứu, trong lòng trống trải lạ thường, suốt dọc đường không nói lời nào.
Tô Dương vỗ vai anh, cười nói: “Lục Nghiễn, cậu vẫn là chủ thiết kế chính của dự án này, đừng làm phức tạp quá, kết thúc sớm thì về sớm.”
Lục Nghiễn không đáp.
Tô Dương lại vỗ vai anh: “Sao hả? Được không?”
“Không được!” Lục Nghiễn dứt khoát từ chối. “Làm nghiên cứu không phải chạy đua với thời gian, quan trọng nhất là phương án tối ưu.”
Tô Dương cạn lời, biết ngay là thế mà!
Anh ta quay đầu nhìn, thấy mặt Lục Nghiễn lạnh như băng, liền bật cười: “Có phải do vợ không ra tiễn nên tâm trạng không vui đúng không?”
“Không có!” Lục Nghiễn không thèm thừa nhận.
Tô Dương cười lớn: “Tôi biết ngay mà! Đàn ông con trai, từ khi nào lại trở nên lắm chuyện như thế? Lúc tôi đi, vợ tôi còn đang ngủ đấy.”
Vừa nói vừa đi, chẳng mấy chốc hai người đã đến viện nghiên cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-76.html.]
Một chiếc xe buýt lớn đã đậu sẵn trong sân, những nhân viên khác đều đã ngồi ngay ngắn trên xe, chỉ còn chờ mỗi mình Lục Nghiễn.
Thấy Lục Nghiễn lên xe, mọi người đều lịch sự chào: “Anh Lục!”
Lục Nghiễn khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi anh ngồi yên, tài xế nhắc mọi người chuẩn bị khởi hành, bảo tất cả thắt dây an toàn.
Anh nhìn cánh cửa xe buýt đóng lại, trong lòng như có thứ gì đó bị rút đi, khó chịu vô cùng.
Anh cài dây an toàn, tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chưa được bao lâu, tiếng động cơ xe khởi động vang lên. Đột nhiên, Lục Nghiễn mở bừng mắt, nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền dừng xe một chút, chờ tôi một lát!”
“Sao thế?” Mọi ánh mắt trong xe đều đổ dồn về phía anh.
Lục Nghiễn nhanh chóng tháo dây an toàn, vội vàng ra hiệu cho tài xế mở cửa. Cửa xe vừa mở ra, anh đã lao xuống ngay.
Tô Dương cũng vội tháo dây an toàn, chạy theo sau. Xuống xe, anh ta liền thấy Thẩm Thanh Nghi đang xách hai túi đồ, chạy vội đến.
Cậu ta có đôi tai kiểu gì vậy? Giữa tiếng động cơ xe nổ mà vẫn nghe được giọng vợ mình sao? Đúng là…
Bản thân anh ta thì chẳng nghe được gì cả.
“Lục Nghiễn! Lục Nghiễn…” Thẩm Thanh Nghi chạy đến thở không ra hơi, tay vẫn xách túi đồ.
Lục Nghiễn chạy nhanh tới, thấy tóc cô rối bù, vạt váy còn rách một mảng, cánh tay cũng trầy xước, lập tức lo lắng hỏi: “Em bị sao thế?”
Thẩm Thanh Nghi đưa túi đồ cho anh: “Không sao đâu, chỉ vấp ngã một chút thôi. Mau lên xe đi, đừng chậm trễ nữa.”
Lục Nghiễn nhận lấy đồ, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Nhìn mái tóc rối của cô, anh định đưa tay vuốt lại thì bị Tô Dương phía sau gọi giật: “Lục Nghiễn, mau lên xe đi, sắp xuất phát rồi!”
Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn chiếc xe buýt, rồi thu ánh mắt lại, chỉ thấy Lục Nghiễn đang lặng lẽ nhìn mình chằm chằm. Cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Đi đi, em sẽ chăm sóc An An.”
“Đợi anh về!” Giọng Lục Nghiễn trầm thấp, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Ừm, mau đi đi, mọi người đang chờ anh đấy.”
Lục Nghiễn xách túi đồ, luyến tiếc quay người đi. Phải mất một lúc, anh mới hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng chạy về phía xe buýt.
Lên xe, anh cài lại dây an toàn, nắm chặt túi đồ Thẩm Thanh Nghi đưa cho.
Tô Dương tò mò hỏi: “Vợ cậu đưa gì thế? Mở ra xem nào!”
Lúc này Lục Nghiễn mới sực nhớ, mở túi ra xem. Bên trong toàn là đồ ăn.
Tô Dương cười nói: “Ai chà, hóa ra chị dâu sợ cậu bị đói.”
Lục Nghiễn mím môi, không nói gì.
Tô Dương lại hớn hở: “Nãy còn lo sáu rưỡi chiều mới có cơm ăn, không biết có chịu nổi không. Giờ thì khỏi lo rồi!”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, rời khỏi cổng viện nghiên cứu. Lần đầu tiên trong đời, Lục Nghiễn cảm nhận rõ rệt thế nào là chia ly.
Thẩm Thanh Nghi về đến nhà, Lục Thải Tình vội chạy ra đón: “Thế nào? Có kịp xe của anh hai không?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Ừm, suýt chút nữa thì lỡ.”
Lục Thải Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quan sát cô rồi thắc mắc: “Sao chị về muộn vậy? Còn thành ra thế này nữa?”
“Trên đường đi, chị nhìn thấy Trần Hải Hà.” Thẩm Thanh Nghi chậm rãi nói,
“Cô ta đi cùng một người đàn ông, chị cứ tưởng mình nhìn nhầm nên mới theo dõi xem thử. Kết quả không để ý đ.â.m vào một chiếc xe ba gác chở hoa quả. Trái cây đổ tung tóe, ông chủ quầy kéo chị lại cãi vã mãi, cuối cùng chị phải bồi thường mười lăm đồng mới được đi. Suýt nữa thì trễ mất.”
Nghĩ lại cả ngày hôm nay, cô cảm thấy thật xui xẻo.
Lục Thải Tình nghe vậy thì sửng sốt: “Chị nói Trần Hải Hà chưa về sao? Chắc chắn là chị ta chứ?”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Chắc chắn. Cô ta và người đàn ông kia cùng đi mua đồ ở một quầy hàng.”
Lục Thải Tình nhíu mày: “Trần Hải Hà đúng là giỏi thật, đến nước này vẫn chưa bị đưa về, còn tìm được một người đàn ông nữa.”