Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-03-18 18:29:02
Lượt xem: 18

Lục Thải Tình không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu: “Ừ!”

Ánh mắt Lục Nghiễn dừng trên người cô một lát, rồi buông một câu: “Nông cạn!”

Nói xong, anh quay lưng đi thẳng vào phòng, không buồn ngoảnh lại.

Lục Thải Tình nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cô ấy đâu có nói sai, sao lại bị chê nông cạn chứ?

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn một người chẳng phải là ngoại hình sao?

Lúc ăn tối, cả nhà ngồi quanh bàn ăn. Lục Nghiễn cắm cúi ăn cơm, thỉnh thoảng có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Thực ra anh chẳng có gì để hỏi, vợ anh đã nói rõ ràng về mối quan hệ giữa cô ấy và người đàn ông kia rồi.

Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông ấy khi nhìn vợ anh lúc cô hát trong bữa tiệc, anh lại cảm thấy khó chịu.

Càng nghĩ càng không thoải mái.

Anh cũng không rõ mình khó chịu vì điều gì. Lý trí bảo anh không có lý do gì để bực bội chuyện này cả.

Vợ anh kiếm tiền vốn chẳng dễ dàng gì, anh không thể chỉ vì cảm xúc nhỏ nhặt của mình mà khiến cô khó xử được.

Nhưng cái thứ cảm xúc vô lý này cứ thế quấy nhiễu tâm trí anh, chẳng cách nào khống chế nổi.

Thẩm Thanh Nghi thấy anh cắm đầu ăn, còn uống hết một bát canh, bèn hỏi: “Canh ngon không?”

Lục Thải Tình nghe thế thì thấy kỳ quái: “Canh thịt mà, sao lại không ngon được?”

Lục Nghiễn gật đầu: “Ừ, ngon lắm.”

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: “Vậy mai em mua thêm nhé, còn kịp không? Anh đi vào buổi sáng hay buổi chiều? Có cần em chuẩn bị gì cho anh không?”

“Ăn trưa xong anh đi, có xe đưa đón rồi, không cần chuẩn bị gì cả.” Cảm nhận được sự quan tâm của vợ, tâm trạng anh tốt lên không ít.

“Hết tháng này là vào thu rồi, nếu áo thu không đủ thì gọi điện hoặc viết thư cho em nhé.” Thẩm Thanh Nghi biết làm nghiên cứu rất cực khổ.

“Được.” Nói xong, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay Hạ Tịch Học lại đến à?”

Thẩm Thanh Nghi nhìn lướt qua Lục Thải Tình, cô nàng lập tức chột dạ cúi đầu: “Em chỉ tiện miệng nhắc thôi mà.”

An An nhanh nhảu nói: “Dạ, chú ấy đến, còn mua cho con nhiều truyện tranh tiếng Anh, cả đồ chơi với bánh nữa.”

Lục Nghiễn nhìn vẻ mặt vui sướng của con trai, chẳng cần hỏi cũng biết thằng bé rất thích người đàn ông đó.

Tiếng Anh của An An là do anh dạy.

Lần đầu tiên đọc truyện tiếng Anh cho con, thằng bé có thể hiểu hết. Với vốn từ vựng thế này, chắc chắn phải mất một khoảng thời gian dài để tích lũy.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Dựa vào khả năng tiếp thu và quá trình phát triển ngôn ngữ của An An, tính toán sơ bộ thì mỗi tuần học hai đến ba tiếng, ít nhất cũng phải duy trì một đến hai năm.

Sau khi ăn xong, Lục Nghiễn tắm cho An An rồi đưa con về phòng ngủ.

Vừa ra khỏi phòng con, anh liền nghe thấy tiếng hát vẳng ra từ phòng vợ.

Đêm đến, An An ngủ say, nhưng anh lại trằn trọc không sao ngủ được.

Cho đến khi bốn phía yên ắng, anh nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.

Anh trở mình, xỏ dép rồi đi đến cửa phòng vợ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mới mở ra, Thẩm Thanh Nghi ngái ngủ, tưởng là An An đến tìm mình.

“Thanh Nghi.”

Nghe thấy giọng Lục Nghiễn, cô lập tức tỉnh táo lại: “Anh sao thế? Sao vẫn chưa ngủ? Mai anh còn phải đi đường mà.”

Lục Nghiễn chỉ vào vết sẹo dưới cằm: “Tự nhiên thấy hơi đau.”

Thẩm Thanh Nghi lập tức căng thẳng, kéo anh vào phòng: “Để em xem nào!”

Lục Nghiễn ngồi xuống, cô bật đèn bàn. Ánh sáng bất ngờ khiến anh nheo mắt, còn cô cũng phải chớp vài cái mới nhìn rõ.

Vết sẹo đỏ dài khoảng một đốt ngón tay, dù so với hôm qua đã đỡ hơn chút nhưng vẫn rất rõ ràng.

“Em bôi thuốc cho anh nhé, trước đây An An ngã trầy da, bôi hai ba lần là đóng vảy ngay.” Cô dịu dàng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-75.html.]

Hàng mi dài của Lục Nghiễn khẽ rung, giọng thấp đến mức gần như thì thầm: “Ừ.”

Anh hơi chột dạ! Đáng lẽ không nên làm phiền vợ lúc này, nhưng lý trí lại chẳng thể kiểm soát được những cảm xúc lạ lùng kia nữa.

Thẩm Thanh Nghi mở ngăn kéo, lấy ra một lọ sứ trắng, nhẹ nhàng xoay nắp rồi dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Đầu ngón tay cô lành lạnh, chạm lên da anh mềm nhẹ mà dịu dàng, từng vòng từng vòng lướt qua vết thương.

Lục Nghiễn chỉ cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên, vội nói: “Được rồi.”

Thẩm Thanh Nghi thu tay lại, đậy nắp lọ thuốc rồi đưa cho anh: “Anh mang theo lọ này đi.”

Lục Nghiễn không nhận: “Không cần, để lại cho An An dùng.”

“Em sẽ mua thêm! Lỡ vết này để lại sẹo thì xấu lắm.” Cô cười nói.

Lục Nghiễn trầm ngâm, nhớ đến câu Lục Thải Tình khen Hạ Tịch Học đẹp trai, bèn hỏi: “Đẹp quan trọng lắm sao?”

Cô ngẩn ra, không biết trả lời thế nào: “Cũng không hẳn, nhưng không có thì chẳng phải tốt hơn à?”

Lục Nghiễn thở phào. May quá, vợ anh không nông cạn như em gái anh.

Con người ai chẳng có khao khát theo đuổi sự hoàn mỹ.

Anh nhận lấy lọ thuốc từ tay cô, rồi chợt hỏi: “Cái người Hạ Tịch Học kia…”

Vừa mở miệng, anh lại chẳng biết hỏi thế nào, vì vợ anh đã giải thích rõ ràng rồi.

Thẩm Thanh Nghi hiểu ý: “Mấy hôm trước cậu ta tặng em một chiếc túi. Nhưng cậu ta là ông chủ, chẳng bao giờ làm chuyện gì không có lợi cả. Em nhớ họ từng nói muốn phát triển thêm mảng túi xách, nên đã thiết kế vài mẫu gửi cho cậu ta”

“cậu ta đến nói với em rằng bản vẽ đã bắt đầu làm mẫu rồi, bảo em thiết kế thêm mấy mẫu nữa.”

Cô và Hạ Tịch Học từng có tin đồn bên ngoài, Lục Nghiễn có chút nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Dù sao bây giờ cô cũng là vợ anh, việc thẳng thắn giải thích là rất cần thiết.

Lục Nghiễn gật đầu: “Sau này mỗi tháng anh sẽ gửi lương về cho em.”

Anh muốn vợ mình bớt lo lắng về chuyện kiếm tiền.

“Ba trăm năm mươi là được rồi!” Cô cảm thấy Lục Nghiễn quá tiết kiệm, nếu cầm nhiều hơn mà tiêu xài hoang phí, cô sẽ cảm thấy áy náy.

Lục Nghiễn không nói gì, cô không muốn nhiều thì anh cứ để dành vậy.

Thẩm Thanh Nghi không nhịn được ngáp một cái, Lục Nghiễn lập tức đứng dậy: “Anh về ngủ đây!”

Nhận được câu trả lời của vợ, cuối cùng anh cũng yên tâm, trở về phòng, nằm xuống là ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiễn không đi làm mà ở nhà thu dọn đồ đạc. Ngoài một chiếc ba lô, một túi xách, thì còn có nửa thùng sách và bản thảo.

Còn Thẩm Thanh Nghi thì ra ngoài, vì ở nhà có người, nên cô không dẫn An An theo.

Lục Thải Tình hôm nay xin nghỉ, không ra quầy hàng, đang ở trong bếp nấu cơm.

“An An, mẹ con đi đâu rồi?” Lục Nghiễn hỏi con trai.

An An lật giở cuốn truyện tranh tiếng Anh trên tay, đôi chân nhỏ lắc lư, giọng nói non nớt vang lên: “Lát nữa ba sẽ biết thôi!”

Nghe giọng điệu của con, lại là một bất ngờ?

Khóe môi Lục Nghiễn khẽ nhếch lên, vợ anh đối xử với anh thật tốt.

Sáng nay, Thẩm Thanh Nghi chợt nhớ ra, Lục Nghiễn phải ngồi xe suốt tám chín tiếng, nên cô muốn chuẩn bị một ít đồ ăn cho anh.

Vậy là cô đến cửa hàng bách hóa, mua hai hộp mứt cam, một túi bánh đào tố, mười cái bánh mì pháp, rồi cân thêm hai cân táo và hai cân chuối.

Nghĩ đến sức ăn của Lục Nghiễn, cô mua thêm hai hộp bánh quy nữa.

Thanh toán xong, cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, liền vội vã chạy về nhà.

Chưa đi được bao xa, cô bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô cứ tưởng mình nhìn nhầm, bước nhanh về phía trước thì nghe thấy giọng nói kia: “Ông chủ, bớt chút đi mà!”

“Lục Nghiễn, ăn cơm chưa? Ăn xong thì mau đi đi, xe đến rồi, đang chờ ở viện nghiên cứu đấy!”

Tô Dương đeo một chiếc túi lớn, kéo theo một chiếc vali, đến nhà Lục Nghiễn gọi anh.

Lục Nghiễn nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, mà vợ anh vẫn chưa về.

 

Loading...