Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:26:57
Lượt xem: 20

71.

Lục Nghiễn là kiểu người chỉ cần đồ còn dùng được thì tuyệt đối không nghĩ đến chuyện thay mới.

So với chị dâu tinh tế đến tận xương cốt như Thẩm Thanh Nghi, đúng là khác biệt một trời một vực.

Nhưng lần này, Lục Nghiễn phản ứng cực nhanh, giật lại hộp kem dưỡng da và dầu dưỡng tay từ tay em gái: "Ai nói anh không dùng?"

Vừa nói, anh vừa tỉ mỉ đặt từng món một vào túi.

Lục Thải Tình trợn mắt há mồm nhìn anh trai mình, một lúc lâu sau mới lắp bắp: "Anh mà dùng mấy thứ này á? Người ta cười cho đấy!"

Lục Nghiễn chẳng buồn để ý, xách túi đồ đi thẳng vào phòng.

An An chớp chớp mắt nhìn Lục Thải Tình đang ngẩn ra một bên, hồn nhiên nói: "Lần sau con bảo mẹ mua cho dì nữa nhé, chắc cũng không đắt đâu, kem bôi mặt chỉ mấy đồng, còn dầu bôi tay thì càng rẻ hơn."

An An hay đi mua sắm với mẹ, trí nhớ lại tốt, nên hầu như giá cả những món mẹ mua, cậu bé đều nhớ rõ.

Lục Thải Tình véo nhẹ đôi má phúng phính của An An, cười nói: "Không cần đâu, dì tự mua được, mau đi rửa tay rồi ăn cơm nào!"

Nhưng cô ta vẫn không thể nào tưởng tượng nổi cảnh anh trai mình thoa kem dưỡng da.

——

Lục Nghiễn cất gọn gàng từng món vào chiếc túi lớn mà Thẩm Thanh Nghi đã chuẩn bị cho anh, thấy không đủ chỗ, anh lấy bộ quần áo lao động thường ngày ra, cho vào một túi khác.

Nghe thấy bên ngoài gọi ăn cơm, anh mới ra khỏi phòng.

An An và Thẩm Thanh Nghi đã ngồi vào bàn từ trước. Trong lúc ăn, cô lại hỏi: "Còn thiếu gì không?"

"Không thiếu!" Lục Nghiễn cúi đầu đáp nhỏ.

Lục Thải Tình nhìn dáng vẻ của anh trai, cảm thấy mình sắp không nhận ra con người này nữa rồi.

Anh trai cô lúc nào cũng lạnh lùng, cứng nhắc, xa cách, sao bây giờ lại có vẻ ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học thế này?

Quái lạ thật sự!

An An giơ tay: "Dì thiếu!"

Lục Nghiễn lập tức nói: "Cái gì mà thiếu, mai anh mua cho!"

Anh chỉ để chị dâu mua cho mình, còn của em, anh tự mua!

Lục Thải Tình: !!!

"Không... không cần, em có kem dưỡng da rồi! Chỉ là em thấy ấy mà, anh hai từ nhỏ đến lớn có bao giờ soi gương đâu, chắc chắn sẽ không dùng mấy thứ này, sợ anh phí mất thôi."

Thẩm Thanh Nghi giải thích: "Nghe nói qua hè, bên Yến Châu rất lạnh, khô hanh, gió thổi rát cả mặt, chuẩn bị một ít cũng không thừa."

An An gật đầu phụ họa, chỉ vào gương mặt trắng trẻo mềm mại của mình: "Đến mùa thu đông, mẹ cũng bôi kem thơm thơm cho con đấy!"

Lục Thải Tình liếc nhìn gương mặt non nớt, đáng yêu của An An, bỗng nhiên cảm thấy mình lạc lõng.

"Chị dâu lo xa thật! Nhưng mà, anh hai trời sinh đã có làn da tốt. Hồi nhỏ ở quê, trời nắng chang chang, anh ấy đi làm đồng suốt mười ngày, đen được chút xíu thôi, chưa đến ba ngày đã trắng lại, em ghen tị muốn ch/ết. Mùa đông cũng thế, chúng em nứt da, chảy nước mũi, còn anh ấy thì chẳng sao cả."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Nghi bất giác liếc nhìn Lục Nghiễn.

Đúng là trắng thật! Hơn nữa là kiểu trắng lạnh, ngoài nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi, làn da anh gần như không có chút khuyết điểm nào.

Thẩm Thanh Nghi bỗng có chút ghen tị. Cô cũng hay được khen da đẹp, nhưng đó là nhờ cô chăm sóc kỹ càng. Còn Lục Nghiễn...

Anh đúng là kiểu người chẳng mấy để tâm đến mấy chuyện này.

Chiếc khăn tắm trong nhà tắm của anh, cô đã bao nhiêu lần muốn ném đi.

Mỗi lần đưa An An đi bơi về, cả người thằng bé đều mướt mát sữa tắm, thơm phức. Còn Lục Nghiễn thì sao? Trên người toàn là mồ hôi, cởi áo ra, tiện tay lau qua, rồi trần trụi ngồi xổm ở sân sau kỳ cọ qua loa.

Sau này thì đỡ hơn chút.

Cảm nhận được ánh mắt của vợ, Lục Nghiễn bỗng nhiên lên tiếng: "Mùa đông gió lớn, mặt anh cũng rát chứ bộ."

Lục Thải Tình: ... Được rồi!

——

Ăn cơm xong, Lục Nghiễn đi rửa bát. Khi làm xong, anh không nghe thấy tiếng hát từ phòng Thẩm Thanh Nghi như mọi khi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-71.html.]

Vịt Trắng Lội Cỏ

Anh đi đến gõ cửa.

Cửa mở ra, Lục Nghiễn bước vào: "Thanh Nghi, chuyện của An An ở nhà trẻ, anh đã sắp xếp xong rồi. Sau kỳ nghỉ hè, em cứ đưa con đến là được."

Thẩm Thanh Nghi đặt bút xuống, ngước mắt nhìn anh: "Được."

Trả lời xong, thấy anh vẫn đứng đó chưa đi, cô chợt nhớ đến lời Trình Hựu Thanh, liền hỏi: "Mấy hôm trước có ai đến tìm anh không?"

Lục Nghiễn hơi khựng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em nói Phạm Lỗi và em gái anh ta à?"

Thẩm Thanh Nghi nhớ đến lời Trình Hựu Thanh nói về một nam một nữ, có lẽ chính là hai người này, bèn gật đầu: "Ừ, họ tìm anh có chuyện gì?"

Lục Nghiễn nghĩ đến mối quan hệ của vợ mình với đám người trong tiệc rượu hôm đó, cảm thấy cô muốn tìm hiểu cũng là bình thường.

"Đi dạo chút đi, anh nói cho em nghe."

Dạo gần đây, anh phát hiện ra một điều: Những đôi đang yêu nhau hoặc vợ chồng có tình cảm tốt thường xuyên đi dạo cùng nhau.

Trước kia anh không để ý, nhưng bây giờ không hiểu sao cũng muốn thử xem sao.

Thẩm Thanh Nghi nghĩ, một hai câu chắc không nói hết được, xem ra chuyện này cũng không đơn giản. Nhưng nếu anh đã sẵn sàng giải thích, chắc cũng không phải chuyện gì to tát.

Cô đứng dậy: "Được!"

Trước khi ra khỏi nhà, cô dặn Lục Thải Tình trông chừng An An, cô và Lục Nghiễn ra ngoài có chút việc.

Lục Thải Tình vui vẻ nhận lời.

——

Hai người đi ra ngoài lúc trời vừa chập tối. Hàng xóm láng giềng đi ngang qua, ai cũng không nhịn được nhìn theo.

Chuyện của nhà họ Lục từng làm ầm ĩ cả khu, ai ai cũng biết. Nhìn thấy Lục Nghiễn, ánh mắt mọi người không tránh khỏi mang theo chút cảm thông.

Còn khi chào hỏi, họ lại lén lút liếc nhìn Thẩm Thanh Nghi.

Lục Nghiễn mở lời trước: "Phạm Lỗi học chung đại học với anh, giờ nghiên cứu ở Đại học H, nước A, cùng chuyên ngành với anh. Lần này anh ta đến nhờ anh giúp giải đáp một số vấn đề, tiện thể dẫn em gái đến hỏi về triển vọng ngành này ở trong nước."

Thẩm Thanh Nghi không quen thân với Phạm Lỗi, chỉ gặp vài lần trong nhà họ Tiền, lần nào cũng thấy anh ta tỏ vẻ kiêu căng, khinh thường tất cả mọi người.

"Em gái anh ta sắp vào đại học à?"

Lục Nghiễn gật đầu: "Ừ."

Thẩm Thanh Nghi cười khẽ, bâng quơ hỏi: "Có xinh không?"

Lục Nghiễn sững người. Xinh đẹp thì liên quan gì đến việc chọn ngành học? Nhưng vợ hỏi rồi, anh đành thành thật trả lời: "Chắc cũng tính là xinh."

Anh không biết kiểu ăn mặc đó có được coi là xinh đẹp hay không, nhưng chắc chắn không hợp với nghiên cứu học thuật. 

Tóc dài như thế, lại còn trang điểm, mang giày cao gót, những thứ đó chắc phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để chăm chút.

Thẩm Thanh Nghi quay sang liếc anh một cái, thấy anh trả lời rất nghiêm túc, liền nói: "Sau này anh bớt nói chuyện ngoài công việc với mấy cô gái như thế đi."

"Được!" Lục Nghiễn vui vẻ đáp, vì chuyện này với anh quá dễ dàng.

Đi ngang qua một tiệm tạp hóa, ánh mắt Lục Nghiễn lóe lên: "Muốn ăn kem không?"

Anh nhớ An An thích ăn, còn vợ thì hình như chưa từng ăn qua.

"Vừa ăn cơm xong, không cần đâu!"

Cô ăn rất ít, Lục Nghiễn nghĩ, nhưng cô vẫn luôn như vậy, vì thế lúc ôm vào lòng mới nhẹ tênh.

Nghĩ đến đây, tai anh bất giác lại đỏ lên.

"Thẩm Thanh Nghi?"

Thẩm Thanh Nghi nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, liền thấy một chàng trai trẻ xa lạ. Lục Nghiễn cũng dừng bước, quay đầu nhìn theo.

"Anh là?"

Người nọ thấy phản ứng của cô, xác nhận là đúng người rồi.

Anh ta bước lên nhìn kỹ cô một chút.

"Em phải gọi anh là anh trai mới đúng."

Loading...