Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:20:40
Lượt xem: 14

68.

"Ý cậu là người đàn ông kia đưa người phụ nữ đó đến gặp Lục Nghiễn?"

Trình Hựu Thanh có chút ấm ức, chẳng lẽ mình nói không rõ ràng sao?

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thẩm Thanh Nghi giờ mới hiểu ra: "Chẳng phải họ gặp nhau ngay trong căng tin, trước bao nhiêu người sao?"

Từ sau vụ Trần Hải Hà, cô luôn cảm thấy hình như đầu óc Lục Nghiễn có chỗ nào đó hơi thiếu hụt.

Trình Hựu Thanh sốt ruột: "Nghe nói thái độ của anh ấy với cô ta rất khác lạ."

Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, để tối về tớ hỏi anh ấy."

"Ừ! Khó khăn lắm mới đuổi được Trần Hải Hà đi, không thể để người khác chen vào được."

Thẩm Thanh Nghi bật cười: "Anh ấy đâu có dễ bị chen vào vậy đâu."

"Ấy ấy ấy, mới có mấy hôm mà đã bênh vực chồng rồi à? Tớ đã bảo mà, sức hút của Lục Nghiễn lớn lắm!"

Thẩm Thanh Nghi chỉ cười mà không nói gì.

Trình Hựu Thanh chợt nhớ ra chuyện khác: "Mẹ cậu có tới tìm cậu à?"

Thẩm Thanh Nghi im lặng một lát, rồi mới khẽ "Ừ" một tiếng.

"Tớ nghe nói bà ấy được người ta lái xe đưa tới, ăn mặc sang trọng hơn trước nhiều, xem ra mấy năm nay sống cũng không tệ. Sao bây giờ mới nhớ đến cậu?" Trình Hựu Thanh nghĩ đến bà Hàn thì thấy bất bình thay cho bạn mình.

Thẩm Thanh Nghi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng: "Chẳng có gì đâu, chỉ là muốn đến xem An An."

"Cậu đừng dễ dàng hòa giải với bà ấy. Hồi cậu ở cữ, mẹ tớ đã nhờ người nhắn cho bà ấy mấy lần, vậy mà bà ấy chẳng thèm hồi âm."

Trình Hựu Thanh tức giận: "Cũng chẳng phải bắt bà ấy phải chăm sóc cậu, nhưng đến thăm con gái mình một chút cũng không chịu."

Khi đó, Thẩm Thanh Nghi trầm cảm đến mức chỉ muốn có mẹ bên cạnh an ủi. Dù mẹ con họ có đối xử tốt với cô đến đâu cũng không thể thay thế mẹ ruột được.

Cô tin lời Trình Hựu Thanh, vì khoảng thời gian sinh An An, chính dì Hạ và Trình Hựu Thanh đã thay nhau chăm lo cho cô. Ngay cả bác Trình thỉnh thoảng cũng đến giúp một tay.

Thẩm Thanh Nghi nhẹ nhàng nói: "Chuyện đã qua rồi, thôi vậy."

Cô sợ bản thân chìm trong cảm xúc tiêu cực, nên vội đổi chủ đề sang chuyện cậu bạn trai mới của Trình Hựu Thanh.

Hai người đang trò chuyện thì Lục Nghiễn về đến nhà. Vì Trình Hựu Thanh vừa mới mách lẻo xong nên thấy anh thì hơi chột dạ, vội tìm cớ rút lui.

Sáng nay khi Lục Nghiễn đi làm, nhà vẫn còn đang trong tình trạng lộn xộn do mới dọn đến. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Trên bàn ăn được trải khăn mới, trên khăn là một lọ hoa thủy tinh với những bông hoa xanh nhạt vừa được cắm lại.

Những vết bẩn trên tường giờ đã được che bằng vài bức tranh, anh không biết tranh của ai, nhưng trông rất đẹp.

Trên bệ cửa sổ có thêm vài chậu cây xanh nhỏ, tràn đầy sức sống.

Rõ ràng chỉ là vài thứ không mấy quan trọng, nhưng lại khiến căn nhà trở nên ấm áp và thú vị hơn nhiều.

Nhìn vợ mình có vẻ tâm trạng tốt, anh tò mò hỏi: "Trình Hựu Thanh đến tìm em nói gì thế?"

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười: "Trách em chuyển nhà không báo cậu ấy một tiếng."

"Cũng nên báo cho cô ấy một tiếng."

"Em định mai thứ Bảy sẽ mời cậu ấy qua, hôm nay cậu ấy được nghỉ nên qua trước."

Lục Nghiễn gật đầu: "Vậy cũng tốt."

Lời nói tuy đơn giản, nhưng trong lòng anh có chút tiếc nuối. Tuần sau thứ Ba anh phải đi rồi, chỉ muốn ở bên cô thêm chút nữa.

Lục Thải Tình vừa dọn xong món cuối lên bàn: "Hai người mau rửa tay ăn cơm đi!"

Thẩm Thanh Nghi đứng dậy vào bếp giúp dọn thức ăn ra. An An thì chạy theo Lục Nghiễn ra sân sau rửa tay, sau đó lon ton chạy về ngồi xuống bàn, hít hít mũi: "Thơm quá!"

Lục Thải Tình cười: "Toàn món ngon, sao mà không thơm được?"

Trên bàn có thịt, trứng, một con cá, một đĩa rau xanh và một đĩa khoai tây xào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-68.html.]

Trước đây, khi Tiền Quế Hoa mắng Thẩm Thanh Nghi tiêu xài hoang phí, Lục Thải Tình cũng cảm thấy xa xỉ thật. Nhưng khi thấy Thẩm Thanh Nghi mua đồ về đặt trong bếp, mắt cô sáng rỡ.

Lúc Thẩm Thanh Nghi vừa xắn tay áo định nấu, cô liền kéo lại: "Để em làm!"

Khi cơm trắng nóng hổi được dọn lên, từng hạt đều mềm mịn, bàn ăn sạch bóng, cả căn nhà thoải mái như một giấc mơ vậy.

Sau vài miếng cơm, ánh mắt cô nhìn Thẩm Thanh Nghi cũng khác hẳn—thì ra, cuộc sống "xa xỉ" lại hạnh phúc đến vậy. Bảo sao anh hai thích, cô cũng thích!

"Hai mẹ con sao không ăn thịt? Là tại em xào không ngon à? Hai người thích ăn mặn hay nhạt hơn?"

Lục Thải Tình nhìn Thẩm Thanh Nghi và An An ăn chậm rãi, thoạt nhìn thì tao nhã, nhưng đồ ăn ngon thế này mà cứ nhấm nháp từng chút một, chẳng lẽ do cô ta nấu dở?

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười khen ngợi: "Ngon lắm! Còn ngon hơn cả chị nấu nữa."

An An cũng gật đầu tán thành.

Đến giờ, Thẩm Thanh Nghi mới nhận ra, Lục Nghiễn không phải vì thích đồ ăn cô nấu, mà là vì anh thật sự không kén ăn. Ở đâu cũng có thể ăn rất ngon miệng.

Chẳng trách, tốc độ ăn của anh và Lục Thải Tình giống hệt nhau, đúng là anh em ruột!

Lục Thải Tình nghe vậy thì yên tâm.

Tối đó, sau khi tắm xong chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Lục Thải Tình vô tình thấy Lục Nghiễn dẫn An An vào một căn phòng khác.

Sáng hôm sau, khi làm bữa sáng xong, cô lại thấy hai ba con từ phòng đó đi ra, kinh ngạc hỏi: "Anh hai, anh..."

"Sao vậy?"

Cô liếc nhìn phòng của Thẩm Thanh Nghi, thấp giọng hỏi: "Anh không ngủ chung với chị dâu à?"

Đúng lúc này, Thẩm Thanh Nghi cũng từ trong phòng bước ra, nghe được câu hỏi của Lục Thải Tình, Lục Nghiễn lúng túng đáp: "An An thích ngủ với ba."

An An cũng gật đầu mạnh mẽ, ra sức ủng hộ lời của ba.

Lục Thải Tình xoa đầu thằng bé, dỗ dành: "An An lớn rồi, phải học cách ngủ một mình chứ."

An An chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi: "Tại sao ạ? Con trai thì phải ngủ với con trai mà!"

Lục Thải Tình á khẩu, không biết giải thích thế nào, quay sang nhìn Thẩm Thanh Nghi.

Nhưng thấy cô thản nhiên đi vào sân sau rửa mặt, không có chút để tâm nào, cô vội vàng đuổi theo.

Cầm lấy cốc đánh răng, cô thì thầm: "Chị và anh hai em vẫn luôn ngủ riêng sao?"

Thẩm Thanh Nghi im lặng, cúi đầu đánh răng.

Lục Thải Tình tò mò: "Vậy tình cảm hai người có tốt không?"

Động tác của Thẩm Thanh Nghi khựng lại, rồi liếc cô một cái: "Con gái chưa chồng thì biết gì chứ?"

Lục Nghiễn chẳng chủ động, chẳng lẽ cô phải chạy tới ôm ấp nịnh nọt sao? 

Hơn nữa, con cũng đã có rồi, anh ta đâu phải người không hiểu chuyện này, lại còn là người khá mạnh mẽ nữa.

Lục Thải Tình bật cười: "Thì em nghe người ta nói thôi mà."

Lúc Lục Nghiễn dẫn An An ra khỏi phòng, liền thấy hai người họ thì thầm to nhỏ, lâu lâu lại cười khúc khích, bỗng nghĩ: Hóa ra Thanh Nghi cũng dễ gần gũi như vậy.

Sau khi rửa mặt xong, Lục Nghiễn vào bếp chuẩn bị bữa sáng, còn Thẩm Thanh Nghi thì dạy An An đọc sách trên ghế sofa.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Thải Tình đi bán hàng, Thẩm Thanh Nghi liền hỏi Lục Nghiễn: "Khi nào anh đi Yến Châu?"

Nghe vậy, tim Lục Nghiễn như nghẹn lại, vội vàng ngẩng lên: "Thứ Ba tuần sau."

Nhưng Thẩm Thanh Nghi chỉ gật đầu, rồi nói: "Vậy anh tranh thủ thời gian ở bên An An đi, em đi gặp Trình Hựu Thanh một lát."

Nói xong, cô xoay người vào phòng, lấy một chiếc túi đeo chéo màu đen rồi rời khỏi nhà mà không quay đầu lại.

Lục Nghiễn nhìn theo bóng lưng cô dần khuất ngoài cửa, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có chút mất mát khó tả.

"Ba ơi, ba dẫn con về quê ba chơi đi, con muốn bắt cá nữa!"

An An kéo tay áo anh, nhưng đợi mãi không thấy anh phản ứng, đành lắc lắc cánh tay anh giục giã.

 

Loading...