Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:19:31
Lượt xem: 20

66.

Bà thím nhìn Thẩm Thanh Nghi, cảm thấy màu sắc này mặc lên người cô thật sự rất đẹp, lập tức quyết định mua mà không chút do dự.

Rồi khách hàng thứ hai, thứ ba... ai đến cũng được cô tư vấn chính xác, lựa chọn vải vô cùng phù hợp và đúng ý.

Lục Thải Tình đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, lần đầu tiên nhận ra buôn bán không phải cứ hét toáng lên là xong, mà là có phương pháp.

Người chị dâu này lúc bình thường chẳng nói chẳng rằng, không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, khiến cô không khỏi nhìn bằng con mắt khác xưa.

Đến khi thu dọn quầy vào buổi trưa, chủ quầy đến kiểm hàng, doanh thu hôm nay thế mà lại gấp đôi bình thường.

“Thải Tình, hôm nay buôn bán sao tốt thế?” Bà chủ cười tít mắt.

Lục Thải Tình tâm trạng cũng rất tốt, chỉ sang Thẩm Thanh Nghi: “Là nhờ chị dâu của cháu giúp đấy ạ.”

Chủ quầy là một người phụ nữ ngoài ba mươi, ăn mặc vô cùng thời thượng, tóc uốn kiểu xoăn nhỏ đang thịnh hành nhất, đeo đôi khuyên tai đỏ bản to.

Bộ đồ trên người cũng rất bắt mắt, cả người toát lên vẻ tự tin.

Nhìn sang Thẩm Thanh Nghi, cô kinh ngạc—một người phụ nữ thật xinh đẹp, mặc đồ đơn giản mà vẫn nổi bật.

Bà chủ nhiệt tình tiến lại gần: “Tôi còn hai quầy vải nữa, nếu cô hứng thú, có thể thử làm xem sao.”

Thẩm Thanh Nghi từ chối lịch sự: “Tôi chỉ tiện đường giúp em chồng một chút thôi, bình thường còn phải trông con, không có thời gian đi bán hàng. Cảm ơn ý tốt của chị.”

Bà chủ còn đang tiếc nuối thì có người lên tiếng chào hỏi: “Thanh Nghi à!”

Thẩm Thanh Nghi quay đầu lại, nhìn thấy mẹ của Vương Đậu Đậu—Vương Xuân Liên.

Cô mỉm cười gật đầu: “Chị ra chợ mua rau ạ?”

“Giờ này rau tươi hết sạch rồi, chị qua đây mua ít gia vị.” Vừa nói, bà vừa liếc nhìn tay cô: “Em không mua rau sao?”

“Nhà bếp bị hỏng, sắp chuyển nhà rồi, nên không nấu ăn nữa.”

Vương Xuân Liên ngạc nhiên: “Thế mẹ em ai tiếp đãi đây? Chị đến đây còn thấy bà ấy ngồi trong phòng khách, cứ tưởng em đi mua đồ ăn mời bà ấy cơ.”

Thẩm Thanh Nghi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm: “Chị nói mẹ em về rồi?”

“Ừ.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, chị ta còn nhấn mạnh thêm: “Hàng xóm mười mấy năm rồi, sao nhận nhầm được.”

Thẩm Thanh Nghi lập tức quay sang Lục Thải Tình: “Chị về nhà trước, trưa rảnh sẽ sang dọn dẹp sau.”

Nói xong, cô nắm tay An An nhanh chóng chạy về.

Vừa về đến nhà, cô liền thấy Hàn Lan Chi đang ngồi trên sofa trong phòng khách.

Bốn năm rồi hai mẹ con không gặp, lúc này nhìn bà, Thẩm Thanh Nghi suýt không nhận ra.

Trang phục sang trọng, cổ đeo chuỗi ngọc trai trắng, trên mặt trang điểm tinh tế, cả người trông còn trẻ trung, quý phái hơn bốn năm trước.

Dù đã bốn mươi lăm tuổi, bà vẫn chỉ trông như ba mươi tám, ba mươi chín.

Hai tay tao nhã đặt lên bụng, ánh mắt quét qua con gái—đứa trẻ này, đúng là giống bà như đúc.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu ra mặt làm chứng cho ba rồi sao?” Thẩm Thanh Nghi kích động hỏi.

Nhắc đến Thẩm Hoài Sơn, trong mắt Hàn Lan Chi chẳng có chút cảm xúc: “Không phải, ba con đã làm ra chuyện như thế, phải chịu hậu quả thôi.”

Nghe câu này, vẻ mặt Thẩm Thanh Nghi lập tức sa sầm: “Vậy mẹ về đây làm gì?”

Hàn Lan Chi trầm mặc một lát rồi nói: “Lúc sinh thời, ba con có một cuốn sổ tay rất quan trọng, bìa cứng màu xanh, con để ở đâu rồi?”

Thẩm Thanh Nghi lập tức cảnh giác: “Mẹ hỏi cái đó làm gì?”

Hàn Lan Chi cụp mắt, có chút chột dạ: “Chú Triệu của con muốn xem.”

“Chú Triệu của con?” Thẩm Thanh Nghi cảm thấy bị xúc phạm, cười nhạt: “Ý mẹ là người đàn ông hiện tại của mẹ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-66.html.]

“Được rồi, Thanh Nghi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Nếu con biết thì mang ra đây, rồi đi với mẹ đến Dương Thành, mẹ sẽ không bạc đãi con.” Hàn Lan Chi nghiêm túc nói.

Thẩm Thanh Nghi lắc đầu: “Mẹ đi đi, con không muốn gặp mẹ nữa.”

Cô quá thất vọng rồi.

Hàn Lan Chi liếc sang An An, châm chọc: “Nhìn xem con tìm được loại chồng gì, tạo nghiệp rồi bỏ đi bốn năm không quan tâm, chẳng khác gì ba nó. Sau này con cũng chẳng có ngày lành đâu.”

“Mẹ khuyên con đừng bướng bỉnh như vậy. Mẹ đã trải qua nửa đời rồi, bây giờ mới hiểu thế nào mới là lựa chọn đúng đắn của phụ nữ. Đừng lãng phí khuôn mặt này mẹ đã cho con.” Bà nghiến răng, giận mà không làm gì được.

Thẩm Thanh Nghi ấm ức cắn chặt răng: “Bốn năm qua, chẳng phải mẹ cũng chẳng đoái hoài gì đến con sao?”

Hàn Lan Chi tức giận: “Ai bảo con nghe lời hắn?”

“Nhưng ba có làm sai gì đâu? Rõ ràng ba bị oan mà.” Thẩm Thanh Nghi không thể tin nổi, người phụ nữ từng chung sống với ba gần hai mươi năm lại có thể trở nên như vậy.

Hàn Lan Chi kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói lần cuối: “Cuốn sổ tay của ba con, con giấu ở đâu?”

“Không có! Đồ của ba lúc đó đã bị tịch thu hết rồi.” Cô sẽ không giao nó cho ai cả, ngoại trừ Lục Nghiễn.

Mà ngay cả Lục Nghiễn, cũng phải đợi thêm sáu năm nữa mới được nhận—đây là di nguyện của ba cô.

Hàn Lan Chi hít sâu một hơi, lại nhìn An An—đứa trẻ này, trông không khác gì người đàn ông đó, khiến bà bực bội trong lòng.

“Con tự lo liệu đi. Nếu một ngày nào đó con nghĩ thông suốt, có thể đến tìm mẹ.”

Rõ ràng là con gái do chính tay bà nuôi lớn, nhưng đến cuối cùng lại chỉ nghe lời hắn ta (ba của nữ 9)

Nói xong, Hàn Lan Chi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.

Thẩm Thanh Nghi nhìn theo bóng lưng bà, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn sụp đổ. 

Cô thấy khó thở, nước mắt vốn dĩ đã kìm nén, đến khoảnh khắc này lại không cách nào ngăn được nữa.

An An ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cô, khẽ nói: “Mẹ ơi, đừng buồn nữa. An An lớn rồi sẽ bảo vệ mẹ, không để ai bắt nạt mẹ đâu.”

Nghe giọng con trai, cô mới dần lấy lại tinh thần, bế An An lên, vùi mặt vào vai cậu bé để con không nhìn thấy nước mắt mình.

An An vòng tay ôm chặt cổ mẹ, dùng sức lực nhỏ bé của mình để an ủi cô.

Một lúc sau, tâm trạng của Thẩm Thanh Nghi dần ổn định lại. Cô mới nhớ ra cả hai mẹ con vẫn chưa ăn trưa.

Cô dắt An An đến quán mì quen thuộc, gọi hai bát mì, lấp đầy dạ dày nhưng lại chẳng còn tâm trạng để đi dọn dẹp bên kia nữa.

Mãi đến tối, khi Lục Nghiễn về nhà, anh mới thấy An An ủ rũ ngồi trên sofa.

Anh đi đến bên con, ngồi xuống: “Sao vậy An An? Hôm nay ba có việc nên về muộn đấy.”

“Không phải vì ba.”

Lục Nghiễn liếc nhìn cánh cửa phòng của Thẩm Thanh Nghi: “Vậy là vì gì?”

An An nói nhỏ: “Bà ngoại đến.”

Nghe câu này, hình ảnh của Hàn Lan Chi lập tức hiện lên trong đầu Lục Nghiễn. Từ sau khi chuyện của giáo sư xảy ra, anh chưa từng gặp lại bà, vợ anh cũng chưa một lần nhắc đến mẹ ruột trước mặt anh.

Nghĩ đến đây, anh vội đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Nghi, gõ cửa: “Thanh Nghi!”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Tự vào đi!”

Lục Nghiễn đẩy cửa bước vào, vợ anh vẫn ngồi trước bàn như mọi khi, bật quạt gió, trước mặt là một quyển sổ, chỉ là lần này không có bật nhạc.

“Anh nghe An An nói mẹ em đã đến?”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu: “Ừ.”

“Mẹ nói gì với em?”

 

Loading...