Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:19:02
Lượt xem: 20
65.
Ăn cơm xong, như thường lệ, Lục Nghiễn dẫn An An ra sông bơi.
Lúc về, hai cha con vào phòng thay đồ, lúc này Lục Nghiễn mới thấy trên bàn có một chiếc ba lô vải bố lớn.
Anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi chợt hiểu ra "bất ngờ" mà con trai nói. Anh cầm lên xem, kéo khóa kim loại mở ra.
Bên trong không gian rộng rãi, có cả ngăn phụ có khóa kéo.
Dù Thanh Nghi có thêm bao nhiêu đồ đạc cho anh thì cũng có thể chứa hết.
Anh kéo khóa lại, quai đeo hai bên rất chắc chắn, so với cái túi cũ của anh thì tốt hơn hẳn.
Anh không biết thế nào gọi là đẹp hay không đẹp, nhưng về không gian và độ bền thì hoàn toàn hài lòng.
Vừa vặn để mang theo khi đi công tác. Anh thử đeo lên lưng, vừa khớp.
Nghĩ đến sự chu đáo của cô, lòng anh bỗng mềm lại. Lục Nghiễn tháo ba lô xuống, cẩn thận cất vào tủ, sau đó nói với An An: “Ba đi cắt dưa hấu đây.”
Anh ra sau vườn, ôm quả dưa vào phòng khách, cắt thành từng miếng rồi gọi: “An An, ra ăn dưa hấu nào.”
An An lập tức chạy vù ra khỏi phòng, Lục Nghiễn cầm một miếng lớn đưa cho cậu bé, “Mang vào phòng cho mẹ đi.”
“Dạ!”
An An ôm miếng dưa lớn, gõ cửa phòng Thẩm Thanh Nghi.
Cửa mở ra, cô nhìn thấy miếng dưa trên tay con trai, hơi ngạc nhiên, “To thế này à?”
Vừa ăn cơm xong mà.
An An dúi miếng dưa vào tay cô, “Bằng hai miếng mẹ hay cắt thôi, mẹ cứ nghĩ thế là ăn hết ngay!”
Nói xong liền chạy vọt đi.
Thẩm Thanh Nghi cầm miếng dưa, bật máy quạt và máy thu âm, vừa cắn một miếng nhỏ, vừa nhìn bản vẽ vừa hoàn thành.
Cô cắn một miếng, cảm thấy ngọt lịm và mọng nước, chẳng trách An An thích đến thế. Ngồi trước quạt mà ăn dưa hấu, đúng là mát lạnh giải nhiệt.
Vừa ăn được một nửa thì lại nghe thấy tiếng con trai, “Mẹ ơi, ăn nữa không?”
Cô nhìn miếng dưa trong tay, lớn quá, “Mẹ vẫn chưa ăn xong, không cần đâu.”
Hai cha con đã ăn gần hết cả quả dưa, còn cô mới ăn được một nửa miếng.
Cuối cùng, Lục Nghiễn để phần còn lại vào tủ lạnh.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thẩm Thanh Nghi ra ngoài vứt vỏ dưa, thấy hai người kia đã sớm ăn xong, giờ đang ngồi trên sofa chơi rubik.
An An không ngừng xuýt xoa: “Ba giỏi quá! Dạy con đi!”
“Được!” Lục Nghiễn kiên nhẫn đáp.
Thẩm Thanh Nghi tò mò đi tới, thấy đôi tay thon dài của anh xoay khối rubik một cách thành thạo, nó ngoan ngoãn tuân theo những chuyển động của anh, màu sắc thay đổi theo quy luật, rồi lại bị xáo trộn một cách có trật tự.
Cô cũng thấy thú vị, không ngờ chơi rubik lại hấp dẫn như vậy.
Không nhịn được, cô đứng phía sau anh, nhìn chăm chú.
Hàng mi dài của Lục Nghiễn hơi rủ xuống, vừa giảng giải vừa thao tác, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, không chút chần chừ, như thể đang làm ảo thuật.
An An hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Hai cha con mải mê đến mức không nhận ra cô đứng sau lưng, Thẩm Thanh Nghi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Chơi vui vậy sao?”
Nghe tiếng cô, Lục Nghiễn quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt tò mò của vợ.
Chưa kịp trả lời, An An đã nhanh nhảu: “Vui lắm mẹ ơi! Mẹ có muốn thử không?”
Nói xong liền kéo cô ngồi xuống sofa, rồi đưa khối rubik trên tay Lục Nghiễn cho cô.
Thẩm Thanh Nghi vốn không hứng thú với thứ này, nhưng vừa nãy nhìn lại cảm thấy nó có vẻ đơn giản và thú vị.
Cô cầm rubik xoay thử, các màu sắc lập tức bị xáo trộn loạn lên.
Nhưng khi cô định xoay lại cho đúng, đột nhiên lại không biết làm thế nào nữa.
Rõ ràng trông có vẻ đơn giản mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-65.html.]
Thế mà khối rubik trong tay cô lại không chịu nghe lời.
An An nhìn vẻ mặt rối rắm của Thẩm Thanh Nghi, bèn lấy lại, nói: “Mẹ ơi, cái này dễ lắm!”
Chẳng mấy chốc, các màu sắc lại ngoan ngoãn xếp hàng, rồi thay đổi, rồi lại trở về trật tự.
Y hệt như Lục Nghiễn, chỉ trong vài giây đã xoay ra một kiểu dáng mới có quy luật.
Thẩm Thanh Nghi gật gù: “Ừ, đúng là đơn giản thật.”
Đến trẻ con bốn tuổi cũng chơi được.
Sau đó, cô đứng dậy nói: “Em đi đây!”
Lục Nghiễn nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên của vợ, nghĩ cô hiếm khi hứng thú với thứ anh và An An chơi, bèn gọi lại: “Ngồi xuống đi, anh dạy em.”
Thẩm Thanh Nghi xua tay: “Thôi bỏ đi!”
Cô chẳng có duyên với mấy thứ này.
Nói rồi lại hỏi: “Khi nào chúng ta chuyển nhà?”
“Ngày kia đi, anh xin phép sếp nghỉ nửa buổi.” Lục Nghiễn nghĩ bên đó thu dọn cũng phải mất ít nhất một ngày, một mình Thải Tình chắc chắn không lo liệu xuể. “Ngày mai anh về muộn một chút, có lẽ không mang cơm về cho hai mẹ con được.”
“Được.”
Thẩm Thanh Nghi nói xong liền về phòng.
Chờ cửa phòng cô đóng lại, An An mới nghiêng đầu thở dài.
“Sao thế?” Lục Nghiễn xoa đầu con trai.
“Con không nên nói là dễ, mẹ vốn không thông minh mà.” Cậu bé sớm đã phát hiện ra điều này.
Lục Nghiễn bật cười: “Mẹ không phải không thông minh, mà là thông minh theo cách khác thôi.”
“Ví dụ ạ?” An An mở to mắt tò mò nhìn ba.
“Mẹ biết thiết kế, biết hát, còn chọn dưa hấu rất ngon, mấy thứ đó ba con mình có biết đâu.” Lục Nghiễn thấy vợ có rất nhiều ưu điểm.
An An ngẫm nghĩ một lát, gật đầu: “Hình như đúng thật!”
Lục Nghiễn nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ, bèn nói: “Ngủ sớm đi con.”
Hôm sau, khi Lục Nghiễn đi làm, Thẩm Thanh Nghi dắt An An đến quầy vải của Lục Thải Tình, cô nhớ giờ này cô ấy trông quầy.
Quả nhiên, đến nơi liền thấy Lục Thải Tình đang bận rộn tiếp khách.
Cô nắm tay An An đi tới: “Thải Tình, có thể đưa chìa khóa nhà khu tập thể cho chị không? Chị qua đó thu dọn trước.”
Lục Thải Tình vừa chào hàng, vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra: “Hôm qua em dọn gần xong rồi, hay chị đợi chút, em xong việc sẽ đi cùng chị, buổi sáng khách cũng không nhiều lắm.”
Thẩm Thanh Nghi nhìn quanh, đúng là quầy vải chủ yếu bán cho người đi chợ, có khi chỉ đông vào buổi sáng.
Phía sau quầy có một cái ghế, cô để An An ngồi xuống rồi hỏi Lục Thải Tình: “Bán nhiều có được thưởng không?”
Lục Thải Tình cười: “Có chứ! Bà chủ nói cứ bán được 10 tệ sẽ thưởng thêm 5 hào.”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu, lúc này, cô thấy một bà thím cầm hai xấp vải – một xấp màu hồng sen nhạt, một xấp đỏ thẫm in hoa ngọc lan trắng – do dự mãi chưa chọn được.
Cô mỉm cười hỏi: “Bác mua cho con gái hay con dâu ạ?”
Bà thím ngạc nhiên: “Sao cô biết tôi mua cho người khác?”
Thẩm Thanh Nghi cười: “Bác mặc đồ màu trung tính, mà hai màu này lại hợp với người trẻ.”
Bà thím bật cười: “Cô gái này tinh ý ghê.”
Thấy cô xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, bà liền đưa hai xấp vải ra hỏi: “Tôi mua cho con gái, nó đang học đại học, sắp được nghỉ rồi, tôi muốn may cho nó bộ đồ mới.”
Thẩm Thanh Nghi hiểu ra, cầm xấp vải hồng sen nhạt lên nói: “Nếu cô bé có làn da trắng, gương mặt thanh tú, dùng vải này may đầm thì rất đẹp.”
Bà thím càng ngạc nhiên: “Sao cô biết con gái tôi da trắng?”
Thẩm Thanh Nghi cười đáp: “Vì bác cũng trắng, nên con mới mạnh dạn đoán vậy.”
Bà thím cười tươi rói: “Được, vậy tôi lấy xấp này.”
Thẩm Thanh Nghi lại chọn một xấp vải hoa nhí màu xanh nhạt: “Màu này khá giống áo con đang mặc, bác có thể cắt một ít về may áo sơ mi, hai màu này đều rất hợp với con gái.”