Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:19:02
Lượt xem: 25

56.

Trần Hải Hà càng ngày càng tự tin.

Cô ta mỉm cười với Tô Dương, không nói thêm gì, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống người Lục Nghiễn.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lục Nghiễn vẫn chăm chú ăn cơm, không để tâm đến cô ta.

“Lục Nghiễn, anh làm căng với Bác Lục như vậy, không ổn đâu nhỉ?” Trần Hải Hà mở hộp cơm sắt, tỏ vẻ chỉ là trò chuyện thoải mái.

Lục Nghiễn dừng đũa, ngước mắt nhìn cô ta: “Không ổn chỗ nào?”

“Cả làng đều biết anh vào Viện nghiên cứu Kinh Đô, cuộc sống dư dả, ai cũng ngưỡng mộ bác Lục có phúc hưởng lây. Giờ anh đuổi họ về quê, họ còn mặt mũi nào nữa?

Còn bác Tiền, bác ấy thẳng tính, lỡ mồm nói gì đó, ai biết người trong làng sẽ đồn đại ra sao?” Trần Hải Hà nói với giọng quan tâm.

Lục Nghiễn nghe vậy, mặt không đổi sắc: “Xem ra cô thích lo chuyện bao đồng nhỉ.”

Giọng điệu hờ hững, nhưng ai nghe cũng hiểu hàm ý chê bai.

Sắc mặt Trần Hải Hà thoáng trắng bệch, nhưng cô ta biết rõ tính cách Lục Nghiễn, không để bụng, chỉ cười nhạt: “Em chỉ có ý tốt khuyên anh thôi.”

Lục Nghiễn gật đầu, tỏ vẻ đã nhận ý tốt: “Không cần.”

Trần Hải Hà hít sâu một hơi: “Lục Nghiễn, giữa chúng ta, anh không cần phải dùng giọng điệu này đâu.”

Tô Dương thấy không khí căng thẳng, vội vàng hòa giải: “Haiz, hai người là đồng hương mà, chẳng lẽ cô còn chưa quen tính cách của Lục Nghiễn sao? Cậu ấy lúc nào nói chuyện cũng vậy mà.”

Lục Nghiễn liếc Tô Dương một cái, rồi chỉ vào bàn trống phía trước: “Cậu sang đó ngồi đi, tôi có vài lời muốn nói với đồng chí Trần Hải Hà.”

Nghe câu này, Trần Hải Hà bỗng dưng tràn đầy hy vọng, mong sao Tô Dương nhanh chóng rời đi.

Tô Dương cầm hộp cơm, thức thời đứng dậy rời bàn.

Lúc này, Lục Nghiễn mới nghiêm túc mở lời:

“Trần Hải Hà, giữa chúng ta đến đây là hết. Từ lúc cô nhận hai nghìn tệ tiền giới thiệu, tôi đã không còn nợ cô điều gì. Sau này gặp nhau chỉ là đồng nghiệp bình thường.”

Lời vừa dứt, Trần Hải Hà sững sờ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Trong khoảnh khắc đó, lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô ta đều bị đập nát.

“Lục Nghiễn…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, đã bị anh lạnh lùng ngắt lời:

“Đủ rồi. Chuyện này không ai khác biết, đây là ân tình cuối cùng tôi dành cho cô.

Còn nữa, sau này gặp vợ tôi, đừng nói mấy lời khiến cô ấy hiểu lầm. Nếu không, ngay cả chút thể diện hôm nay cô cũng sẽ không có đâu.”

Dứt lời, Lục Nghiễn đứng dậy, cầm hộp cơm rời đi.

Chỉ còn Trần Hải Hà ngồi im tại chỗ.

Đúng vậy, Lục Nghiễn thông minh đến mức nào chứ, anh đã muốn biết điều gì, chẳng có gì qua mắt được. Khi anh còn muốn giữ thể diện cho người khác, thì người đó phải biết nắm lấy, nếu không…

Cô ta hiểu rõ con người anh.

Anh thực sự yêu người phụ nữ kia rồi, dựa vào đâu chứ?

Nước mắt long lanh trong hốc mắt, bóng lưng Lục Nghiễn lúc mờ lúc rõ, đây là lần đầu tiên cô ta nếm trải cú đánh thẳng thừng từ anh, vừa lạnh lùng vừa chính xác, không một lời thừa thãi, từng câu đều chí mạng.

Trước đây khi thấy người khác bị anh đối xử như vậy, cô ta cảm thấy thật hả hê. Nhưng bây giờ…

Sợ bị người khác phát hiện khác thường, cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh ăn nốt phần cơm còn lại.

Bao năm qua, cô ta chưa từng chịu thiệt thòi.

Lục Nghiễn vừa về đến văn phòng, Tô Dương đã vội vàng theo sau:

“Cậu vừa nói gì với cô Hải Hà đó thế? Nhìn mặt cô ta kém sắc lắm.”

Lục Nghiễn sắp xếp lại tài liệu trên bàn, liếc anh ta một cái: “Rảnh rỗi thế thì lo chuẩn bị cho dự án tiếp theo đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-56.html.]

Sự chú ý của Tô Dương lập tức bị hút sang hướng khác: “Nhanh vậy đã có dự án mới rồi à? Lại phải đi công tác sao?”

Lục Nghiễn gật đầu: “Ừ, phương án thiết kế lần trước đã được duyệt.”

Tô Dương lập tức xị mặt: “Lại đi công tác sao? Con gái tôi mới hơn hai tháng tuổi thôi đấy, lần này đi bao lâu?”

Tay Lục Nghiễn thoáng khựng lại khi đang sắp xếp tài liệu: “Thuê bảo mẫu đi, đi bao lâu không phải do tôi quyết định, còn tùy tiến độ dự án.”

Tô Dương nhìn bộ dạng bình thản của anh: “Cậu nỡ à?”

“Nỡ cái gì?” Lục Nghiễn không hiểu.

“Vợ con cậu đấy.” Tô Dương cảm thấy con người Lục Nghiễn quá vô tâm, một khi đã lao vào công việc thì chẳng để ai vào mắt, nếu không thì đã chẳng đến tận bốn năm mới biết mình có con trai.

Lục Nghiễn im lặng.

Đến giờ tan làm, anh không muốn nán lại thêm một phút nào, nhanh chóng ra khỏi viện nghiên cứu, bắt xe buýt về nhà.

An An đang ngồi trên sofa, lại nghĩ ra một cách chơi mới với chiếc rubik trong tay.

Còn vợ anh, khỏi cần đoán cũng biết đang ở trong bếp.

Anh liếc nhìn con trai, không làm phiền nhóc, bước nhanh qua phòng khách, tiến thẳng vào bếp. Quả nhiên, Thẩm Thanh Nghi đang bận rộn xào rau.

Dầu trong chảo bất ngờ b.ắ.n lên, cô vội lùi lại hai bước, rụt tay, xoa nhẹ dái tai hai lần.

Cơn nóng trên tay vừa giảm đi, cô định tiếp tục cầm xẻng đảo rau thì cảm nhận được một bóng người phía sau.

Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc phảng phất trong không khí, không cần quay đầu, cô cũng biết là anh.

Quay người lại, liền chạm phải khuôn mặt thanh tú, nho nhã của anh.

“Để anh.” Lục Nghiễn nói, rồi quay người đi rửa tay.

Khi quay lại, tay áo anh đã được xắn lên, đôi tay thon dài, trắng trẻo lộ rõ từng đường gân xanh nhàn nhạt. Anh cầm lấy chiếc xẻng trong tay cô.

Anh đứng phía sau, như nửa ôm cô trong lòng, chờ cô lùi ra. Rõ ràng còn khoảng cách, nhưng Thẩm Thanh Nghi lại cảm nhận rõ hơi thở của anh.

Người đàn ông này cao quá.

Không hiểu sao, cô lại cúi thấp người, luồn qua cánh tay đang cầm xẻng của anh.

Thoát ra ngoài rồi, cô mới giơ tay vỗ nhẹ lên mặt, cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Rõ ràng có thể xoay người bước ra, vậy mà lại làm như chạy trốn không bằng.

Khóe môi Lục Nghiễn hơi nhếch lên, nhưng không nói gì, nhanh chóng đảo đều thức ăn trong chảo.

Ra khỏi bếp, Thẩm Thanh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay anh về nhà sớm thế, còn lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô mà không hề báo trước.

Cô chậm rãi đi đến ghế mây dưới giàn nho, tựa lưng vào, ngẩng đầu ngắm ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời.

Trong lòng bất giác hiện lên hình bóng của Lục Nghiễn.

Anh cũng giống như vậy—nhạt nhòa, xa vời, dù ở ngay trước mắt vẫn mang đến cảm giác không thể với tới.

“Mẹ ơi, sao con có cảm giác ba về rồi?”

Suy nghĩ của Thẩm Thanh Nghi bị tiếng con trai kéo về thực tại, cô vẫy tay với nhóc: “Sao về sớm được, con tưởng tượng thôi.”

An An ngoan ngoãn đi qua, gối đầu lên tay cô làm nũng, lí nhí nói: “Con biết ngay là chưa, mẹ xem đồng hồ đi, còn bao lâu nữa?”

Thẩm Thanh Nghi chỉ mỉm cười, không đáp.

An An chớp chớp mắt, rồi nghe thấy tiếng xào rau từ trong bếp vọng ra, bỗng phấn khích kêu lên: “Là ba đúng không?”

Nói xong, nhóc chạy như bay vào bếp, thấy Lục Nghiễn thì vui sướng reo lên: “Wow, đúng là ba thật! Mẹ còn nói dối con.”

Lục Nghiễn đặt món ăn đã chín vào đĩa, hỏi: “Mẹ con nói dối gì?”

“Mẹ nói ba chưa về!”

Lục Nghiễn bật cười: “Hôm nay ba không tăng ca, mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

 

Loading...