Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-02-24 21:18:34
Lượt xem: 31

55.

Lục Nghiễn bực bội day day mi tâm:

“Tiền lương gần bốn năm qua đều bị gia đình tôi rút hết, một đồng cũng không để lại cho vợ con tôi. Giờ không còn đồng nào, ông nói xem tôi nên làm thế nào?”

Vương Chí Phương nghe vậy cũng giật mình:

“Bốn trăm ba mươi tệ mỗi tháng đều bị họ rút sạch sao?”

Khoản tiền này, dù ở thành phố cũng được coi là một con số lớn.

Lục Nghiễn mặt mày lạnh tanh, gật đầu.

Vương Chí Phương đau đầu:

“Nhiêu đó tiền, rút ra cũng không thể tiêu hết ngay được. Để tôi đứng ra hòa giải, bảo họ trả lại phần còn lại cho anh, đừng làm căng quá được không?”

Ông ta thật sự sợ Tiền Quế Hoa lại đến kiện cáo. Mụ ta giọng to, khí thế mạnh, chỉ cần mở miệng là cả văn phòng đều nghe thấy. 

Tuy không ưa, nhưng dù sao cũng là mẹ của Lục Nghiễn, ông ta cũng không tiện xử lý quá mạnh tay.

Lục Nghiễn cười khổ:

“Mẹ tôi bảo, số tiền đó không còn một xu.”

“Cái gì? Một khoản lớn như vậy, nhà anh tiêu kiểu gì mà hết được?”

Lục Nghiễn cũng muốn biết. Anh ngồi trước bàn làm việc, thở dài, xoa mặt một cái, không nói gì thêm.

Vương Chí Phương không đành lòng:

“Thôi, tập trung vào dự án đi, chuyện này cứ để tôi xử lý.”

“Có dự án mới à?” Lục Nghiễn sắp xếp lại tài liệu trên tay.

Vương Chí Phương gật đầu:

“Phương án thiết kế lần trước của anh chuẩn bị được thực hiện, địa điểm cũng là do anh đề xuất. Có thể anh sẽ phải đi công tác.”

Lục Nghiễn hơi do dự, nhưng chỉ gật đầu nhạt nhẽo, không nói gì thêm.

Sau khi về văn phòng, quả nhiên Vương Chí Phương thấy Tiền Quế Hoa và Lục Thiết Sinh đã ngồi chờ sẵn.

Tiền Quế Hoa mặt lạnh như tiền, nhưng khi nhìn thấy Vương Chí Phương, biểu cảm cũng dịu đi đôi chút:

“Lãnh đạo, thật ngại quá, nếu không có chuyện gì, tôi với ông ấy cũng không muốn tới làm phiền. Nhưng Lục Nghiễn quá đáng lắm.

Hai vợ chồng tôi vất vả nuôi nó ăn học đến tận đại học, giờ chỉ lấy chút tiền lương mà nó đã trở mặt, anh nói xem có chuyện gì kỳ cục như thế không?”

Lục Thiết Sinh đứng bên cạnh, lưng còng xuống, mặt mày khổ sở, phối hợp với lời than vãn của Tiền Quế Hoa mà gật đầu liên tục. Nếu không biết rõ, nhìn vào còn tưởng họ sinh ra một đứa con bất hiếu.

Vương Chí Phương mặt mày nghiêm túc:

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Đây không phải số tiền nhỏ. Lục Nghiễn và vợ con cậu ta bao năm qua sống cũng chẳng dễ dàng gì, là cha mẹ mà không nghĩ cho con cái thì cũng khó mà nói nổi.

Nếu các vị có thể trả lại tiền, có lẽ còn đường hòa giải. Nếu không, e rằng hai người phải về quê rồi.”

Lục Thiết Sinh nghe vậy, tim giật thót. Ông ta tiếp xúc với Vương Chí Phương mấy lần, rất hiểu phong cách làm việc của ông ta. Chỉ cần không làm lớn chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục Nghiễn, ông ta đều có thể bỏ qua.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nói thẳng họ nên về quê.

“Không… không phải, lãnh đạo, về sau nó chỉ cần gửi vợ chồng tôi tám mươi tệ mỗi tháng là đủ, những khoản khác chúng tôi không lấy nữa.” Lục Thiết Sinh vội nói.

Vương Chí Phương lắc đầu:

“Sợ là không được. Quyền lợi chính đáng của đồng chí Lục Nghiễn cũng cần được bảo vệ. Nếu đổi lại là người khác, e rằng còn không có cơ hội được ngồi đây bàn bạc đâu.

Nếu muốn giữ thể diện, tốt nhất là làm theo lời cậu ấy.

Còn nếu muốn xé rách mặt, cậu ấy cũng chẳng tổn thất gì.”

Nghe đến đây, ngay cả Tiền Quế Hoa vốn chẳng biết cân nhắc cũng hiểu ra:

“Cái gì? Mấy người thật sự muốn đuổi chúng tôi đi sao? Dù gì cũng là đơn vị nhà nước, sao có thể vô tình vô nghĩa thế chứ?”

Vương Chí Phương bị giọng mụ ta làm cho ong cả đầu:

“Nếu vô tình vô nghĩa, thì ngay từ lúc Lục Nghiễn trở về, hai người đã phải về quê rồi. Mau thu dọn đi, trong vòng mười ngày mà chưa dọn xong, tôi sẽ nhờ ủy ban khu phố hỗ trợ.”

Lục Thiết Sinh còn định nói gì đó nhưng thấy Vương Chí Phương có vẻ muốn đuổi người, liền kéo tay Tiền Quế Hoa, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Ra đến ngoài, Tiền Quế Hoa không cam tâm:

“Tôi phải đi tìm Lục Nghiễn.”

Lục Thiết Sinh nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-55.html.]

“Nơi nó làm việc là khu vực bảo mật, không có sự cho phép của nó, bà có vào được không? Có người canh gác đấy.”

Tiền Quế Hoa bực bội rời đi.

Xuống đến tầng dưới, Lục Thiết Sinh cảm thấy chân mềm nhũn. Đứa con trai này, dù có giỏi giang đến đâu, cũng không thể kiểm soát được nữa rồi.

Vẫn phải trông cậy vào đứa con trai lớn thôi.

Chưa kịp bước ra khỏi viện nghiên cứu, họ đã thấy Trần Hải Hà.

Cô ta xách theo một túi đồ, thấy vợ chồng họ thì lễ phép chào hỏi.

Hôm nay, chuyện của Lục Nghiễn cô ta cũng nghe được, tức đến nỗi đau cả gan.

Xem ra, cuộc hôn nhân này của Lục Nghiễn chắc chắn không thể ly hôn rồi. Nghĩ đến việc mình chờ đợi bao năm nay uổng phí, cô ta cũng hậm hực trong lòng.

Tiền Quế Hoa thấy Trần Hải Hà, như gặp được người thân, vội kéo tay cô ta, thở dài:

“Hầy, ta có lỗi với cháu. Cái thằng mất dạy kia, cánh cứng cáp rồi, không thèm nghe lời cha mẹ nữa.

Vài ngày nữa, bác với Lục bá phải về quê rồi.”

Trần Hải Hà nghe vậy, giật mình:

“Nhanh vậy sao?”

Tiền Quế Hoa vô lực gật đầu. Trần Hải Hà nhìn vợ chồng họ, trong lòng đầy khinh thường. Đúng là vô dụng, hại cô ta tốn công tốn sức bao năm, cuối cùng chẳng được tích sự gì.

Trần Hải Hà cảm thán:

“Lục Nghiễn đúng là quá vô tình rồi. Trưa nay ăn cơm con sẽ đến nói chuyện với anh ấy xem sao.”

Cô ta muốn xem phản ứng thực sự của Lục Nghiễn thế nào.

“Vô ích thôi, cái thằng c/hết tiệt đó đã quyết tâm rồi, đúng là không có lương tâm mà.”

Trần Hải Hà mỉm cười, dịu dàng an ủi:

“Bác Tiền cũng đừng bi quan quá, cứ đợi đã.”

Nói rồi, cô ta ghé sát vào tai Tiền Quế Hoa thì thầm một hồi.

Sắc mặt Tiền Quế Hoa lập tức giãn ra, cười tươi rói:

“Cách này thực sự có thể chứ?”

Trần Hải Hà gật đầu chắc nịch:

“Tất nhiên rồi. Con nghe nói dự án của anh ấy sắp triển khai, e là còn được mời phỏng vấn nữa. Danh tiếng càng ngày càng lớn, anh ấy sẽ phải dè chừng thôi.”

Lục Thiết Sinh đại khái cũng hiểu được, ánh mắt nhìn Trần Hải Hà liền khác hẳn. Nếu nói ai hiểu con trai mình nhất, thì có khi chính là cô gái trước mặt này.

“Vậy bác cảm ơn trước nhé.”

Trần Hải Hà cười nhẹ:

“Cảm ơn gì chứ? Thành phố lớn thế này, kiếm được người thân quen như ruột thịt đâu có dễ. Anh ấy nhất thời hồ đồ, chẳng lẽ chúng ta cũng hồ đồ theo sao?”

Lời này chạm đến tâm khảm của Tiền Quế Hoa, bà ta vỗ tay Trần Hải Hà, xúc động:

“Vẫn là cháu tốt nhất! Hiểu gốc gác, lại môn đăng hộ đối nữa.”

Trần Hải Hà sao lại không nghĩ như vậy chứ? Cô ta cười dịu dàng:

“Chuyện này đừng để trong lòng, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe.”

Lúc chia tay, Tiền Quế Hoa đã không còn vẻ mặt đau khổ nữa, vui vẻ nói với Lục Thiết Sinh:

“Tôi vẫn ưng ý Trần Hải Hà làm con dâu nhà mình nhất.”

Lục Thiết Sinh không lên tiếng.

Đến trưa, đến giờ ăn cơm, Tô Dương như thường lệ đến tìm Lục Nghiễn.

Hai người vào nhà ăn, vừa lấy cơm xong ngồi xuống, đã thấy Trần Hải Hà cầm theo một hộp cơm sắt, đi thẳng đến bàn của họ, ngồi xuống đối diện.

Lục Nghiễn vẫn lặng lẽ ăn, không nhìn cô ta.

Tô Dương thì lên tiếng trước:

“Hải Hà à, dạo này trông cô đẹp lên nhiều đấy, trang điểm à?”

Từ sau khi cầm được hai nghìn tệ tiền hoa hồng lần trước, Trần Hải Hà chi tiêu hào phóng hẳn, quần áo, mỹ phẩm mua không ít. 

Đặc biệt là quầy hàng mà trước đây Thẩm Thanh Nghi hay ghé qua, cô ta đã mua liền ba bộ.

 

Loading...