Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 472
Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:44:18
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Vinh dậy uống thêm một ngụm nước, nhét hết đồ balo của Nhã Nhã.
Anh xổm xuống mặt cô:
“Lên , cõng em xuống núi.”
Lục Nhã liếc tấm lưng .
Dù sức khỏe phi thường, cô vẫn mệt thêm. Đường xuống núi dễ hơn lên, cô ngẩng đầu nhỏ lên :
“Anh nắm tay em xuống là .”
Tưởng Vinh dậy, ngoan ngoãn nắm tay cô cùng xuống núi.
Hai xuống đến chân núi, Tưởng Vinh lái xe đưa cô về nhà.
Vừa bước cửa, Lục Nhã liền chạy thẳng đến phòng Lục Thừa Chi:
“Chị Thừa Chi, thế nào ?”
Lục Thừa Chi mím môi , nhưng nét mặt khác hẳn đó. Lục Nhã lập tức hiểu , :
“Quả nhiên giỏi thật, chị dâu em trong lòng chị mà chị tin. Giờ tin chứ?”
Lục Thừa Chi trả lời thẳng, chỉ :
“Hộ chiếu của chị xong . Lúc nào thì cùng em nhé. Đồ đạc chị cũng thu dọn gần xong .”
Lục Nhã đảo tròn mắt:
“Cũng thôi, dù nhận tình cảm của thì cũng dễ chủ động .
Chờ giải quyết xong việc, cứ để chờ một chút.”
Nói xong, cô chiếc vali của chị:
“Chị đừng mang nhiều đồ quá, bên em đủ hết.”
Lục Thừa Chi :
“Quần áo là Thanh Nghi chuẩn cho chị, bên em chắc .”
Nghe là chị dâu chuẩn , Lục Nhã lập tức thích thú:
“Sao chị thiên vị thế, chỉ chuẩn cho chị mà chuẩn cho em?”
“Chị giúp cô việc, em giúp ?”
Lục Nhã bĩu môi, nữa.
Dù thì cô cũng chẳng khách sáo gì, lát nữa định ghé qua nhà trai. Dù gì cũng là chị dâu , gì ngại.
Lúc , Thẩm Thanh Nghi từ xưởng về thì thấy Lục Nghiễn đón An An về nhà.
Hai cha con cạnh sofa, đầu chụm đầu, đang bận rộn gì.
Cô bước gần mới phát hiện, hai cha con đang cùng lắp ráp một món đồ chơi máy móc.
Cả hai đều tập trung, đến mức cô đến gần cũng ai để ý.
Lúc , Lục Thải Tình từ bếp bước , vui vẻ gọi:
“Chị dâu về , ăn cơm thôi ạ!”
“Được, chị rửa tay .”
Nghe tiếng , An An lập tức đặt đồ chơi xuống, chạy gọi:
“Mẹ ơi!”
Thẩm Thanh Nghi dừng bước, nắm tay con cùng sân rửa tay.
Lục Nghiễn cũng theo. Ba rửa tay xong, hai vợ chồng bếp giúp bưng thức ăn, còn An An phát bát đũa bàn.
Cả nhà xuống ăn cơm, khí ấm áp và yên bình.
“Mẹ ơi, hôm nay con hạng nhất môn tính nhẩm đó!” — An An ngẩng khuôn mặt nhỏ lên chờ khen.
Dù ngày nào cũng con khoe thành tích, Thẩm Thanh Nghi vẫn vui vẻ xoa đầu con:
“An An giỏi lắm.”
“Các bạn còn khen quần áo con nữa. Con tự hào là con tự thiết kế, ai cũng ghen tị đó!” — An An tiếp.
Thẩm Thanh Nghi ngừng đũa, khuôn mặt đáng yêu của con trai, mỉm :
“Cảm ơn An An. Ăn xong thưởng cho con một viên kẹo nhé.”
An An chớp mắt:
“Không thêm hai viên ạ?”
Lục Nghiễn xen :
“Mẹ là để bảo vệ răng con, như thế con mới thể ăn kẹo lâu dài .”
An An chớp chớp đôi mắt to tròn:
“Vậy ạ.”
Rồi bé cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lục Thải Tình :
“Lát nữa dì thưởng cho con thêm một miếng bánh nhỏ.”
“Thật ạ? Tuyệt quá!” — An An reo lên.
Cậu bé thích đồ ngọt, nhất là kẹo.
Vịt Trắng Lội Cỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-472.html.]
Mẹ thì năn nỉ mãi mới cho một viên, còn cô thì rộng rãi, nào cũng cho thêm bánh hoặc thạch.
Đang ăn cơm, Thẩm Thanh Nghi bỗng đặt bát xuống, chạy vườn, nôn khan.
Lục Nghiễn lập tức dậy, chạy theo, đỡ lấy cô:
“Sao thế?”
Cô ngừng nôn, thẳng :
“Không .”
“Em nôn đến mức vững, bảo ?” — Lục Nghiễn giọng đầy lo lắng.
An An cũng lo lắng định chạy , nhưng Lục Thải Tình gắp đồ ăn cho bát , :
“Mẹ , An An đừng lo.”
Trưa hôm qua chị dâu cũng như , hỏi mới tháng thấy kinh nguyệt, chắc là tin vui .
Vì thế hôm nay cô cố tình nấu món ít dầu ít muối cho chị, chị cũng chỉ ăn món đó.
An An vẫn nghi ngờ:
“ nôn to lắm, bố cũng lo lắm, thật sự chứ?”
Lục Thải Tình gắp thêm cho bé một miếng:
“Tin dì , thật sự .”
Khi trở , Thẩm Thanh Nghi gắp một nửa món mà Lục Thải Tình riêng cho cô, sofa ăn.
Giờ cô chịu nổi mùi dầu mỡ bàn.
Dù vợ , nhưng trong lòng Lục Nghiễn vẫn lo lắng.
Nhìn thấy cô yên lặng ăn, yên tâm phần nào cúi xuống ăn tiếp.
Ăn xong, cả nhà tắm rửa, lên lầu.
Lục Nghiễn như thường lệ kể chuyện cho An An , trả lời hàng tá câu hỏi của con.
Còn Thẩm Thanh Nghi phòng, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Vừa vẽ xong, đóng sổ thì cửa mở .
Lục Nghiễn bước đến bên cô:
“Em thật sự chứ?”
Cô mỉm :
“Thật sự . Có chuyện gì em cũng giấu .”
Một lát , Lục Nghiễn mới hiểu , ôm chầm lấy cô:
“Em… thai ?”
Cô dựa n.g.ự.c , ôm lấy eo :
“Ừm, nhưng em bệnh viện kiểm tra.”
Nghe lời xác nhận, trong lòng Lục Nghiễn bỗng tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Dù lúc đầu còn lo lắng, nhưng khi chính miệng vợ cô mang con của , cảm giác khiến xúc động đến khó tả.
Anh buông cô , xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng vợ, nên gì cho .
Rồi thấy áy náy — chẳng An An cũng sinh như thế ?
Nhìn dáng vẻ thận trọng của , Thẩm Thanh Nghi nhịn :
“Giờ còn thấy bụng .”
Anh dậy:
“Anh , chỉ An An.”
“Ừ, .”
Lục Nghiễn phòng con, thấy bé nghiêng ngủ ngon lành, hình nhỏ bé gọn trong chăn.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc con:
“Xin con, An An. Từ nay bố sẽ luôn ở bên con.”
Không hiểu , khi chạm con, cảm giác kỳ diệu — như thể một sợi dây cảm ứng giữa hai cha con mà vợ từng đến.
Có lẽ, ngay từ khi sinh , đứa trẻ sự gắn bó vô hình với .
Chỉ là khi đó, đủ nhạy cảm để nhận .
Khi Thẩm Thanh Nghi trong bụng cô một sinh linh nhỏ thuộc về , trái tim bỗng trở nên mềm mại và ấm áp một cách lạ thường.
Anh con một lúc trở phòng, thấy vợ nghỉ.
Anh cởi áo khoác, xuống bên cạnh, ôm cô lòng, khẽ hôn lên trán.
Thẩm Thanh Nghi dựa đầu n.g.ự.c , khẽ hỏi:
“Chuyện của Tưởng, hỏi ?”
“Hỏi .”
“Có cách giải quyết ? Em cũng lo cho họ.”
Lục Nghiễn mỉm :
“Giải quyết chuyện của chị Thừa Chi . Còn Tưởng thì khó, thêm vài bước nữa.”