Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:31:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà hoảng hốt chạy đến phòng của con trai thứ hai, gọi gấp:
“Vị Hùng, mau đến trường đón Hồng Hồng và mấy đứa nhỏ về ngay!”
Vị Hùng thì ngạc nhiên:
“Giờ mới mấy giờ , còn đến giờ tan học mà.”
Vị Khiết tức giận :
“Chưa đến giờ cũng ! Anh cả của con gây họa lớn !”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng, Vị Hùng dám hỏi thêm, vội vàng đồng ý.
Ngay đó bà gọi con trai thứ ba:
“Mau , lập tức gọi con về cho !”
Vị Dũng hiểu chuyện, lẩm bẩm:
“Khó khăn lắm mới đuổi , giờ gọi về?”
“Thằng c.h.ế.t tiệt đó gây họa ! Nó yên phận, đem hết chuyện nhà lung tung ngoài.
Chị con gọi điện về, mới chuyện đấy!”
Vị Dũng xong cảm thấy khó tin:
“Anh hỏng đầu chắc? Em gái còn giúp nuôi con, như thế tìm ?
Với , rể và chị đang hạnh phúc, ai mà tin lời chứ?”
Vị Khiết đập mạnh một cái vai con trai:
“Mẹ bảo con thì , nhiều gì!”
Vị Dũng đ.á.n.h đau, thật chứ đùa, liền vội ngay.
kịp khỏi cửa, hai con dâu hoảng loạn chạy về.
Người con dâu thứ hai phịch xuống ghế, :
“Mẹ ơi, ở xưởng đang truyền chuyện nhà , ai cũng chạy tới hỏi bọn con, chuyện thật .
Bây giờ bọn con chẳng còn mặt mũi nào nữa!”
Hai con dâu vốn lén lợi dụng danh nghĩa “họ hàng nhà chồng là của nhà họ Tưởng”, khắp nơi khoe khoang nên trong xưởng đều nhà họ Vĩ “ rể ”, còn rõ phận của đó.
Vị Khiết sững sờ:
“Sao lan nhanh thế ?”
Người con dâu thứ hai nức nở:
“ , giờ đây, cả đúng là tai họa mà…”
Vị Dũng xong tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.
“Đi mau, kéo cả về đây ngay!”
Sau khi Vị Dũng , lâu Vị Hùng trở ,Vị Khiết thấy hai tay con trống thì hỏi:
“Không đón lũ nhỏ ?”
“Cô giáo là nhà tới đón .” Vị Hùng đáp.
Nghe , Vị Khiết sững , vội vàng chạy về phòng việc gọi điện cho Vị An.
Vị An xong thì gần như sụp đổ:
“Chắc chắn cố tình tung tin ! Chưa lên báo, lên truyền hình, bên xưởng em dâu nhanh ?”
“Có thể là Tưởng Thành ?” Vị Khiết thấy bất an.
Vị An vội phủ nhận:
“Không thể! Nhà họ Tưởng bao giờ giở trò thấp hèn như thế!”
Cô quá hiểu Tưởng Thành và Tưởng Vinh – dù Tưởng Thành thâm trầm hơn, nhưng hai em họ việc luôn nguyên tắc, quang minh lạc.
Lục Nhã thì khác – cô mà tay, chắc chắn sẽ xúi Lục Thừa mấy chuyện ngấm ngầm như .
Vị Khiết tiếp:
“Lúc đầu bảo Vị Hùng đón bọn nhỏ, gọi cả về thương lượng.
tới giờ tan học, Hồng Hồng khác đón – còn là do Tưởng Thành cho đưa tới bảo ở vài hôm.”
Nghe đến đó, Vị An bỗng rùng – nếu chuẩn từ , thể đón con bé sớm như ?
“Tưởng Thành…” Cô khẽ gọi tên đó, tim đau nhói.
Cô thà chịu báo ứng cũng tin rằng Tưởng Thành đối xử với cô như .
Cô còn tâm trạng nữa, liền cúp máy, định chạy hỏi Tưởng lão phu nhân, nhưng phát hiện bà ở nhà, cũng chẳng ai để hỏi.
Cô gọi cho Tưởng Thành – nhưng là trợ lý của :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-462.html.]
“Phu nhân, Tư lệnh Tưởng hiện đang nhiệm vụ, gì cô cứ nhắn , sẽ chuyển lời.”
Vị An gần như mất bình tĩnh:
“Bảo rảnh thì gọi cho !”
Cô chờ lâu… nhưng cuộc gọi bao giờ đến.
Cô gọi cho Tưởng Vinh – nhưng cũng bắt máy.
Vị An hít sâu một – chỉ cần cô thừa nhận, cả lộ diện, tất cả chỉ là một màn kịch thôi.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Dù cố gắng tự an ủi, lòng cô vẫn bất an – cả đêm chờ đợi, hai em họ vẫn về.
Không trút giận ai, cô chỉ mắng dì Hà suốt.
Mắng xong thấy vô cùng cô độc và sợ hãi – khi nhà họ Tưởng im lặng, cô cảm giác như một thanh kiếm đang treo đầu .
“Mụ già c.h.ế.t tiệt đó, tự nhiên tu cái gì mà thiền chứ…” – đến đây, cô bỗng khựng .
Dù thế nào, cô vẫn thể tin Tưởng Thành sẽ đối xử với như .
Người đàn ông – luôn nhớ ơn, trọng nghĩa.
sáng hôm , khi cô gọi về nhà hỏi tin cả, thì em dâu út đáp trong hoảng loạn:
“Cả nhà công an mời thẩm vấn chị ạ!”
Trong nhà giờ chỉ còn hai con dâu – vì họ đều cưới khi sự việc xảy .
Lúc , Vị An cảm thấy như trời sụp xuống.
Điện thoại rơi khỏi tay, đầu dây bên còn vang lên tiếng em dâu gọi gấp, cô cũng còn sức trả lời.
Đến khi đầu dây chỉ còn tiếng “tút tút” dài, cô mới bàng hoàng cúp máy.
Ngồi c.h.ế.t lặng ghế lâu, cô mới dần tỉnh .
Lúc , mấy quen với nhà họ Tưởng kéo đến – bao gồm cả nhà họ Lục: Lục Thừa Mỹ và Lục Nhã cũng đến.
Họ xem tin tức báo và truyền hình sáng nay.
trong nhà chỉ còn “ gây chuyện” – là Vị An, hai em họ Tưởng đều về, lão phu nhân cũng vắng mặt.
Vị An mệt mỏi rã rời vì cú sốc , nhưng vẫn cố gắng tiếp khách.
“Phu nhân Tưởng, những chuyện bên ngoài … đều là thật ? Hai em nhà họ Tưởng ?”
“Nghe năm đó là trai cô cứu Tưởng Thành thật ? Tưởng Thành là quân nhân, cô thể mưu tính chuyện như chứ?”
“Mười năm , cô sống thế nào yên ? Anh đối với cô như thế cơ mà?”
“ mà, ba đứa nhỏ chẳng giống Tưởng Thành chút nào – thì là con của cô?
Bao năm nay đứa con ruột nào với Tưởng Thành, là , cô hả?”
Từng câu, từng lời như d.a.o đ.â.m khiến Vị An rối loạn, chẳng trả lời thế nào.
Nhìn thấy ở cuối phòng còn Lục Nhã và Lục Thừa Mỹ đang tò mò , cô càng bực.
Cảm xúc vốn đến giới hạn, họ xôn xao hỏi ngừng, cuối cùng cô gào lên:
“ mệt ! Không tiện tiếp khách!”
Nói xong bảo dì Hà tiễn hết .
Đến khi trong nhà yên tĩnh, cô mới phịch xuống ghế, mệt lả.
Buổi tối, hai em họ Tưởng vẫn về.
Cô ngủ – đến nửa đêm, tiếng cửa mở, cô vùng dậy chạy , thấy Tưởng Thành đang đóng cửa.
Tưởng Thành , cô : “Sao ngủ?”
Vị An đàn ông mặt, c.ắ.n chặt môi, nước mắt tràn :
“Tưởng Thành… tại đối xử với em như ? Là vì Lục Thừa Chi ?”
Tưởng Thành bình tĩnh cô:
“Không . Là vì chính .”
“Vì ?” – Vị An bật chua chát – “Nếu là vì , thì cần gì lớn chuyện đến thế? Bao năm qua cũng yên , cứ tiếp tục thăng tiến chẳng ?”
Tưởng Thành biểu cảm, ánh mắt kiên định:
“Em còn nhớ gì ?”
“Câu nào?”
Anh khẽ , lắc đầu:
“Quả nhiên…”
Tưởng Thành hít sâu, chậm rãi:
“Anh từng – nếu em chịu đổi, thì sẽ cùng em cùng diệt vong.”