Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-10-14 11:21:37
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tỉnh , thấy một cô gái đang quỳ bên cạnh, bên cạnh cô là một đôi vợ chồng già.
“Đồng chí, tỉnh !” – Vị An mừng rỡ .
Cơ thể Tưởng Thành lùi một chút, lập tức cảm thấy như rã rời, đau đớn khắp nơi.
“Là các cứu ?” – hỏi.
Hai vợ chồng già gật đầu, bà cụ sốt ruột :
“Phải, con trai nhảy xuống sông để kéo lên, mà đến giờ vẫn về. Cũng may con gái nhanh trí, cái đó gì nhỉ…”
Vị An liếc bố một cái:
“Chuyện bố đừng nữa, mau cho tìm cả !”
Họ đưa về nhà, nhưng Tưởng Thành ngất .
Khi tỉnh trong bệnh viện, thấy cả nhà họ Vị đang bên giường, ai nấy đều đang .
Trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành:
“Là… tìm thấy cả ?”
“Phải đấy, dòng nước chảy xiết thế , sợ là lành ít dữ nhiều .” – ông bà Vị nức nở.
Tưởng Thành hoảng hốt:
“Đợi hồi phục, sẽ cho tìm !”
Anh vô cùng tự trách. Chính Vị An là luôn chăm sóc, an ủi .
Đến khi chia tay, mới khi đó cô hô hấp nhân tạo cho mới cứu mạng – mà cô từng nhắc tới.
Khi ánh mắt lưu luyến của cô, hiểu rõ quá nhiều cô gái từng như thế, nên cô ý gì.
Anh tưởng cô sẽ năn nỉ hoặc dùng điều đó để ràng buộc – nhưng cô hề .
Khi trở về, và em trai ôm nức nở.
Đặc biệt là , bà mắng cả đêm, hỏi tự ý nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế mà với bà một tiếng.
Khi mới thật sự nhận – còn , còn em trai, họ mới là chỗ dựa lớn nhất của .
Trời , những ngày mất tích, họ sống khổ sở thế nào.
Sau chuyện đó, chỉ Thừa Mỹ và Thừa Bình đến thăm, mang theo nhiều t.h.u.ố.c bổ và quà quý.
Mẹ tức giận, định vứt hết ngoài, nhưng giữ trong phòng – Vị Anh nửa tháng nữa Thừa Chi sẽ nghỉ phép về.
Người phái tìm tin tức của báo rằng thấy dòng nước cuốn , chỉ tìm giày và áo khoác bờ – e rằng dữ nhiều lành ít.
Người còn , vị hôn phu của Vị An vì chuyện cô “tiếp xúc mật” với Tưởng Thành mà hủy hôn, dân làng thì chỉ trỏ, dị nghị.
Anh thấy đau lòng.
Dù cho mang tới tiền cảm ơn, tặng họ một căn nhà ở thủ đô cùng năm ngàn đồng – nhưng lòng vẫn day dứt yên.
Anh quyết định tự xem.
Khi thấy Vị An trong thôn chê , mắng nhiếc vì chuyện đó, càng thêm áy náy.
Anh đưa cô về thủ đô, để nhận con nuôi, sẽ tìm cho cô một mối .
Không ngờ vị hôn thê của cả thai.
Cô đau khổ đến tìm , rằng nếu đứa con sinh , cả đời cô cũng thể lấy chồng.
Nhà họ Vị bảo: “Đó là m.á.u mủ của nhà họ Vị, tuyệt đối thể bỏ!”
Họ ép Vị An nuôi đứa bé.
Còn : “Nếu con cứ đòi sông, cả cũng chẳng nhảy xuống cứu !”
Vị An chỉ , chẳng một lời trách móc, càng đòi hỏi gì quá đáng.
Tưởng Thành với cô:
“Chờ một chút, sẽ nghĩ cách thỏa.”
Cô ngoan ngoãn , khẽ đáp:
“Được.”
Anh tính toán thời gian – chắc Thừa Chi về .
Anh nghĩ nếu đem đứa trẻ về nuôi, Thừa Chi chắc chắn sẽ đồng ý.
khi đến nhà họ Lục, Lục Văn Khởi một nữa từ chối:
“Tưởng Thành, cháu nghĩ lời bác chỉ là chơi ?”
Tưởng Thành đáp:
“Cháu chỉ gặp em .”
Lục Văn Khởi lạnh:
“Cháu nghĩ ngốc ? Nó cháu nhất, cháu dỗ vài câu, nó còn ?”
“Thừa Chi cháu trở về ?”
Lục Văn Khởi gật đầu:
“Biết . Ta bảo con bé rằng chị nó đến thăm cháu. Vài hôm nữa nó sẽ du học, đừng đến phiền nó nữa.”
Tưởng Thành im lặng ông thật lâu rời .
Về đến nhà, suy nghĩ suốt hai ngày, nhưng vẫn cam tâm.
Anh Lục đại bá sẽ để Thừa Chi chờ đến tuổi ba bốn mươi mới cưới.
Anh nhất định gặp cô, hỏi cho rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-452.html.]
Tối hôm , lén trèo tường nhà họ Lục, đến cửa phòng cô, gõ nhẹ vài cái – tiếng đáp.
Anh trèo qua cửa sổ, thì phát hiện… cô thật sự còn ở đó nữa.
Cô .
Khoảnh khắc , tim đau thắt .
Anh nhớ về nhà thế nào.
Ngồi trong sân thật lâu, mới hiểu – Thừa Chi lớn , là tiểu thư du học nước ngoài, cần nữa.
Đã cần, thì hãy gánh lấy trách nhiệm của .
Anh tìm Vị An, rằng đồng ý cưới cô
Từ nay về , ba đứa trẻ mà cô nuôi, sẽ nhận con .
Khi đưa Vị An về, cả nhà họ Lục như phát điên, ai nấy đều mắng c.h.ử.i .
Đặc biệt là Lục Thừa Bình, liên tục gây khó dễ với Vị An.
Anh nghĩ, lẽ vì Thừa Chi.
Có lẽ họ cam lòng vì Thừa Chi vẫn quên .
khi thực sự gặp cô, ánh mắt lạnh lùng khiến tim như d.a.o cắt.
Anh thấy rõ – cô còn để tâm nữa.
Vậy thì cũng nên buông bỏ.
Anh mãi quên – năm , trong ngày đông tuyết trắng xóa, bảo mang quần bông cho cha.
Anh khỏi nhà, thấy giọng quen thuộc vang lên phía :
“Anh Tưởng Thành!”
Quay , thấy cô bé khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, cầm theo một túi đồ, chạy về phía :
“Anh Tưởng Thành, em chọn cho đôi găng tay da nhất trong cửa hàng của bố em.”
Phải, trong tiệm của nhà cô, bất cứ món gì nhất, chỉ cần em Tưởng gia dùng , cô đều giữ cho.
Năm đó, cô mới mười bốn tuổi.
Tưởng Thành nhận lấy, :
“Cảm ơn, trời lạnh lắm, em mau về .”
Lục Thừa Chi lắc đầu:
“Hôm nay bố em trời quá lạnh nên nghỉ một ngày, cửa hàng, em sẽ theo .”
Anh cúi đầu túi đồ:
“Còn gì trong đó nữa?”
“Có một đôi giày bông cho Vinh, một chai rượu cho bác Giang, còn khăn quàng cho bác gái.
em lấy thêm cho một thứ nữa.”
Nói , cô rút một chiếc mũ len dày, đưa .
Anh đội lên, cô mỉm tít mắt:
“Anh Tưởng Thành, đội mũ trông thật .”
Anh :
“Em còn nhỏ, gì là ?”
Nói xong, dắt cô qua lớp tuyết dày đến nơi bố việc.
Cô lấy chai rượu , đưa cho ông:
“Bác Tưởng, đây là quà nhà cháu mang cho bác.”
Tưởng Chính Thiên :
“Vẫn là con chu đáo nhất.”
Đồng nghiệp bên cạnh trêu:
“Không bảo , nhà họ Lục hai cô con gái, đổi hứa hôn chứ, quan hệ hai nhà như mà.”
Giang Chính Thiên đáp:
“Đổi gì chứ, đây là con dâu tương lai của .”
Cả phòng ầm lên:
“Quả nhiên sai nha~”
Lục Thừa Chi đỏ mặt, lén Tưởng Thành, thấy biểu hiện gì, chỉ khẽ kéo vạt áo , nhỏ giọng:
“Về thôi.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trên đường về, tuyết dày, cô trượt chân suýt ngã.
Anh cúi xuống mặt cô:
“Lên .”
Cô leo lên lưng , ôm cổ , nhẹ nhàng tựa đầu vai .
Anh cõng cô suốt quãng đường tuyết trắng, đặt cô xuống cửa nhà, .
Chỉ là, tất cả đều thể nữa.
Bởi vì… cô lớn .