Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:24:26
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Văn Tinh sững một chút, ngờ đứa cháu trai nhỏ đến thế, mà còn khéo léo khiến ông thể từ chối. 

Nhìn thằng bé , nhưng khéo, ông chỉ đành gật đầu:

 “Được, ông ngoại con đúng là giỏi.”

Bên cạnh, Tô Tĩnh Uyển mỉm , đôi mắt cong cong như trăng khuyết. Bà thấy thằng bé thật lanh lợi, nên cố tình trêu chọc:

 “ ông nội con là cổ hủ, cháu trai; còn ba con thì con gái. Con xem, bây giờ?”

An An nghiêng đầu suy nghĩ một lúc:

 “Con vẫn hiểu con trai với con gái khác ở chỗ nào, nhưng nếu ông nội thích con trai, thì khi con lớn, con sẽ cưới vợ sớm sinh một đứa con, để nó mang họ Lục, ạ?”

Lục Văn Tinh tuy chút tiếc nuối, nhưng cháu trai thật ngoan ngoãn, cuối cùng ông vẫn gật đầu:

 “Được.”

An An vui vẻ:

 “Vậy ông nội mau mau dưỡng bệnh cho khỏe, đợi con lớn con sẽ kết hôn.”

Tô Tĩnh Uyển bật , xoa đầu thằng bé:

 “Được, bà và ông cùng chờ con nhé.”

Lúc , Thẩm Thanh Nghi bước , thấy bố chồng đều đang tươi , trong lòng thoáng chùng xuống, nghĩ thầm chắc con trai đồng ý , liền hỏi:

 “Ba, , hai chuyện với An An ạ?”

Tô Tĩnh Uyển gật đầu:

 “Ừ, .”

Thẩm Thanh Nghi bước tới nắm tay con:

 “Vậy con học thôi.”

Hai con trạm xe buýt. An An lắc tay :

 “Mẹ ơi, đang nghĩ gì thế?”

Một chiếc xe buýt dừng mặt, cô dắt con lên xe, tìm chỗ ôm con lòng:

 “Không , dù thế nào nữa, con vẫn là con trai của , đúng ?”

Hôm qua cô lặng lẽ hỏi con: “Con mang họ Lục họ Thẩm?”

 An An chớp mắt, nghịch ngợm hỏi : “Có gì khác ạ?”

Thẩm Thanh Nghi lắc đầu:

 “Không khác gì , chỉ là nếu con mang họ Lục, ông nội sẽ vui hơn một chút.”

 Rồi cô bảo sáng nay con nên chuyện với ông.

Những chuyện phức tạp, cô với con, sợ con gánh nặng tâm lý. 

, nhưng cô cũng chẳng khiến Lục Nghiễn và con trai khó xử.

Cùng lắm thì con gái sẽ mang họ .

An An :

“Tất nhiên , con chẳng là con trai của ? Con tên là Thẩm An An mà.”

Thẩm Thanh Nghi xong thì phản ứng ngay, vui mừng hỏi:

 “Vậy con gì để thuyết phục ông nội thế?”

An An nháy mắt:

 “Có gì ạ. Con ông ngoại con thật vĩ đại – dạy ba con thành một học trò xuất sắc như thế, sinh con giỏi giang như

Quan trọng nhất là ông còn bảo vệ những nghiên cứu khoa học quan trọng nữa. 

Con mang họ ông để tưởng nhớ ông, ông nội mà phản đối ?”

Thẩm Thanh Nghi ôm lấy khuôn mặt nhỏ của con, hôn lên thật mạnh:

 “Con giỏi lắm, con trai của !”

Lúc , xe đều hai con. 

Thẩm Thanh Nghi mới nhận hành động của thất thố, bèn ôm con ngay ngắn , ngoài cửa sổ.

Lục Nghiễn lái xe đưa Lục Văn Tinh và Tô Tĩnh Uyển đến bệnh viện. 

Khi gặp bác sĩ Trần, mới Lục Thừa Chi mèo cào nên nhập viện.

Sau khi sắp xếp cho bố xong, đến phòng bệnh của Lục Thừa Chi thì thấy cô đang yếu ớt giường.

Tô Tĩnh Uyển cũng đến. Lục Thừa Mỹ thấy Lục Nghiễn, lau nước mắt gọi một tiếng:

 “Anh.”

Lục Nghiễn gật đầu, xuống cạnh giường bệnh:

 “Con mèo của Vị An cào chị thế?”

Lục Thừa Chi mấp máy môi:

“Thôi, nữa .”

Lục Nghiễn chắc chắn sẽ đòi công bằng cho , giống ép vợ chồng họ xin cô. 

đủ can đảm để chứng kiến cảnh họ tình cảm bên , càng thấy Tưởng Thành che chở cho Vị An mặt — vì điều đó khiến cô nhớ thuở nhỏ, cũng từng chắn mặt cô như .

Huống chi hai nhà mới hòa, cô gây mâu thuẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-449.html.]

Lục Nghiễn im lặng một lát hỏi:

Vịt Trắng Lội Cỏ

 “Chị còn thấy chỗ nào khỏe ?”

“Không, chỉ mệt thôi. Bác sĩ Trần bảo nghỉ ngơi là sẽ .”

“Anh Tưởng đến thăm em ?”

Lục Thừa Chi lắc đầu:

“Chưa.”

Lục Nghiễn nghĩ đến sự lạnh lùng của Tưởng Thành, liền bảo bác sĩ Trần đừng với ai, sợ chị sẽ buồn.

 Anh cụp mắt, trầm ngâm :

 “Em sẽ bảo đến thăm chị.”

Lục Thừa Chi vội lắc đầu:

 “Không cần, cần .”

“Tại ?” – Lục Nghiễn hiểu.

Lục Thừa Chi sang Lục Thừa Mỹ:

 “Thừa Mỹ, em ngoài nhé.”

Lục Thừa Mỹ hiểu ý, ngoan ngoãn rời .

Tô Tĩnh Uyển là thông minh, dặn dò mấy câu cũng sang phòng bệnh của Lục Văn Tinh.

Lục Nghiễn đóng cửa :

 “Chị .”

“Nếu Thanh Nghi lấy chồng, còn con , mà em vẫn yêu cô , nếu chồng cô vô tình tổn thương em, em tìm cô gây phiền phức ?” – Lục Thừa Chi rằng Lục Nghiễn Thẩm Thanh Nghi kể chuyện giữa cô và Tưởng Thành.

Cô hiểu em họ thông minh, luôn cách giải quyết hơn cô – chỉ trốn tránh.

Lục Nghiễn suy nghĩ :

 “Trước tiên, em sẽ để chuyện đó xảy . nếu thật sự xảy , tất nhiên em sẽ tìm chồng cô gây rắc rối. Tại ? Em còn khiến rời xa Thanh Nghi mới thôi.”

Lục Thừa Chi tưởng nhầm:

 “ như thế là vô đạo đức mà.”

Lục Nghiễn :

 “Vô đạo đức chỗ nào? Cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp. Em đang giúp tích đức đấy.”

Lục Thừa Chi dở dở :

“Liên quan gì đến cứu chứ?”

“Vì nếu như thế, sẽ khổ sở đến c.h.ế.t, thậm chí thể chuyện . Anh buông tay, chẳng là cứu mạng ?” – Lục Nghiễn nghiêm túc .

Thanh Nghi yêu em, cô yêu chồng cô .”

Lục Nghiễn ngẫm nghĩ:

“Em cách khiến cô yêu em.”

Lục Thừa Chi kinh ngạc – gia đình để Lục Nghiễn quản đây?

Anh vẻ mặt sửng sốt của cô, bỗng bật :

“Thôi, chị chấp nhận cũng bình thường, lý thuyết chỉ áp dụng cho em thôi.”

Lục Thừa Chi cũng :

“Không ngờ em cũng đùa chọc khác vui.”

một câu em thật. Em yêu là yêu Thanh Nghi, chứ chồng cô

Nên tại chịu đựng đàn ông đó tổn thương, dù chỉ là vô tình? 

Cũng thể hiện thái độ chứ, chứ thể ngơ như .”

Nghe rõ ràng như thế, Lục Thừa Chi căng thẳng hỏi:

“Em cũng ?”

Lục Nghiễn gật đầu:

“Ừ.”

Lục Thừa Chi im lặng hồi lâu, tự giễu:

“Chị là kẻ yếu đuối nhút nhát, đừng chị nhé. Sau ngôi nhà giao cho em .”

“Trong thế giới , mạnh mẽ thì cũng yếu đuối, chẳng gì đáng .” – Lục Nghiễn , hỏi:

 “Nghe chị sắp rời khỏi Kinh Đô? Khi nào ?”

Lục Thừa Chi nghĩ một lúc:

“Ừ, đợi khỏe sẽ nơi khác trong nước , đợi Nhã Nhã quyết định nước ngoài, chị sẽ cùng con bé.”

“Được, chị cứ theo ý , chỉ cần đừng hại ai là .”

Lục Nghiễn xong thì rời .

Lục Thừa Chi câu cuối cùng, bật – coi như vẫn còn chút giới hạn.

Sau khi , cô lặng giường, cảm thấy thật chẳng gì, ngay cả khi bệnh vẫn còn ảo tưởng rằng đang ở bên cạnh…

Tháo bỏ lớp mặt nạ, cô còn chút sức lực nào để thấy cảnh và Vị An mật xuất hiện mặt nữa.

 

Loading...