Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 442
Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:14:23
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thừa Bình liếc Lục Thừa Chi, thở dài:
“Chị cả rời khỏi kinh đô nước ngoài để tĩnh dưỡng, chị , ba với đều yên tâm.”
Lục Nhã và Tưởng Vinh xong thì đều kinh ngạc về phía Lục Thừa Chi.
Lục Nhã là mở miệng :
“Chị Thừa Chi, lời Thừa Bình là thật ?”
Lục Thừa Chi khẽ gật đầu:
“Ừ, thật đấy.”
Lục Nhã suy nghĩ một chút, :
“Hay là chị cùng em sang A quốc , dù em còn một năm nữa mới nghiệp, bố em cũng ở đó, chị sang bầu bạn với em.”
Động tác ăn cơm của Lục Thừa Chi khựng , mới đáp:
“Được.”
Ngay lúc , Lục Nhã thấy vết xước tay chị, quan tâm hỏi:
“Chị Thừa Chi, tay chị thế? Sắc mặt chị cũng .”
Lục Thừa Chi gượng :
“Bị mèo cào thôi.”
Nghe , Thẩm Thanh Nghi lập tức thấy bất an:
“Chị Thừa Chi, nếu mèo ch.ó c.ắ.n cào thì thể xem nhẹ , nhất định bệnh viện kiểm tra.
Trước em sống trong khu tập thể, một hàng xóm mèo cắn, suýt chút nữa mất mạng đấy.”
Lục Nhã cũng vội gật đầu:
“ , mèo ch.ó mang virus dại, nguy hiểm.”
Lục Thừa Bình xong thì căng thẳng hẳn:
“Nhà ai nuôi mèo mà khó ưa thế?”
Lục Thừa Mỹ liếc Tưởng Vinh, nhịn một chút mới :
“Là mèo của phu nhân Tưởng.”
Tưởng Vinh giật :
“Mèo của chị dâu ?”
là chị dâu sở thích nuôi mèo.
Lục Thừa Bình xong liền sầm mặt, ném mạnh đôi đũa xuống bàn:
“Em cô chẳng ý gì. Mấy hôm còn đến xin mà chị tức đến nửa chết, nếu vì đôi vợ chồng đó thì chị cả ý định rời .”
Tưởng Vinh cúi đầu, im lặng .
Thẩm Thanh Nghi sắc mặt Lục Thừa Chi, mới phát hiện chị trông khỏe, liền hỏi:
“Sao thế chị Thừa Chi? Cô gì ?”
“Cái con Vị An c.h.ế.t tiệt đó, rõ ràng chị cả là tha thứ cho nó mà…”
“Thôi đủ Thừa Bình, cả nhà khó khăn lắm mới ăn cơm với , đừng nhắc tới những chuyện khiến chị cả khó xử nữa.” – Lục Thừa Chi lập tức ngắt lời.
Lục Thừa Bình ngoan ngoãn nhặt đũa lên, cúi đầu ăn cơm.
chỉ cần nhắc tới Vị An, bầu khí bàn cơm lập tức lạnh hẳn.
Lục Nhã múc một bát canh đưa cho chị:
“Chị Thừa Chi, em thấy chị khỏe lắm, uống nhiều canh một chút , mùi vị ngon đó.”
Lục Thừa Chi nhận lấy:
“Cảm ơn Nhã Nhã.”
Lục Nhã hào sảng :
“Ôi, chị em trong nhà cả, cảm ơn cái gì chứ.”
Khi xuống, thấy Lục Thừa Bình đang trừng mắt Tưởng Vinh, cô gắp cho một cái đùi gà, :
“Anh Thừa Bình, mắt khó chịu ? Cẩn thận kẻo trợn nhiều quá rơi ngay bát cơm đấy nha~~”
Tưởng Vinh , cơm trong miệng suýt phun ngoài. Con bé …
Anh ngẩng đầu thì thấy Lục Nhã đang nháy mắt với .
Lục Thừa Bình tức tối rút ánh mắt, cúi đầu ăn cơm.
Tưởng Vinh ăn cơm mà khóe miệng cứ bất giác cong lên.
Anh trong lúc như là hợp lẽ, nhưng vẫn kiềm .
Niềm vui nỗi buồn của con vốn chẳng tương thông, chính là biểu hiện rõ ràng như thế.
Một lúc , Tưởng Vinh mới thu nét mặt, nghiêm túc về phía Lục Thừa Chi:
“Chị Thừa Chi, lát nữa em đưa chị bệnh viện nhé. Còn chuyện con mèo, em sẽ với trai, để quản lý .”
Lục Thừa Chi liếc vết xước nông tay:
“Thôi bỏ , đừng bé xé to. Lát nữa chị tự là , em cứ lo cho Nhã Nhã .”
Tên ngốc chẳng chịu nhiều gì, nhưng với Nhã Nhã thì biểu hiện rõ rệt như thế.
Không hiểu , cô nhớ đến Tưởng Thành.
Anh lúc nào cũng ôn hòa, nhã nhặn với , chẳng bao giờ đoán đang nghĩ gì.
Niềm vui nỗi buồn cũng để lộ mặt.
Gần như bao giờ thấy nổi giận, nhưng chỉ cần giọng điệu trầm xuống một chút, còn đáng sợ hơn cả những nổi giận om sòm.
Cho nên chỉ cần khẽ gọi một tiếng “Lục Thừa Chi”, chị đang tức giận .
Anh trai, tính tình , thế nên luôn các cô gái yêu thích, thậm chí dây dưa theo đuổi.
Ai cũng nghĩ một hiền lành như hẳn dễ chung sống, dễ tiếp cận. ngược , mới chính là khó gần nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-442.html.]
Anh luôn xử lý sạch sẽ chuyện, tuyệt vượt giới hạn – kể cả với cô
Cô vốn tưởng đối xử với ai cũng , cho đến khi tận mắt thấy ôm chặt Vị An lòng…
Nghĩ tới đó, từng thở của Lục Thừa Chi đều thấy nhói đau.
Còn Tưởng Vinh thì ngược . Bề ngoài tưởng khó gần, nhưng thật đơn giản. Chỉ cần dỗ dành là thể dễ dàng kéo theo.
Cô khẽ liếc Nhã Nhã đầy ngưỡng mộ, hỏi:
“Lần chuẩn quà cho lão phu nhân Tưởng ?”
Khóe môi Lục Nhã cong cong:
“Có chứ.”
Lục Thừa Bình liếc cô một cái:
“Thật là chẳng tiền đồ.”
Lục Nhã cũng chẳng giận, vui vẻ đáp:
“ đúng đúng, Thừa Bình của em là tiền đồ nhất, mong chiếu cố nhiều nhé.”
Lục Thừa Bình: “!!!”
Thẩm Thanh Nghi cảnh “một vật khắc một vật” mà thấy buồn .
Cô thầm nghĩ, An An lớn lên, liệu đông chị em vui vẻ quan tâm, trêu chọc như .
Nghĩ đến việc Lục Nghiễn còn ăn cơm, Thẩm Thanh Nghi vội vàng ăn nốt chỗ cơm trong bát sang phòng khác.
Vừa thấy Lục Nghiễn đang kiên nhẫn đút cơm cho bố. Cô tới, nhận lấy bát trong tay chồng:
“Để em, ăn cơm .”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Nghiễn do dự, nhưng thấy Lục Văn Tinh gật đầu, liền đưa bát cho vợ:
“Vậy ăn .”
Sau khi Lục Nghiễn rời , Thẩm Thanh Nghi xúc một thìa cơm đưa tới bên miệng Lục Văn Tinh. ông há miệng.
“Bố ạ?” – cô lo lắng hỏi.
Lục Văn Tinh cô con dâu ngoan ngoãn, hiệu đặt bát xuống. Cô theo.
“Thanh Nghi, bố con là một đứa trẻ .” – ông khó nhọc.
Nghe , tim Thẩm Thanh Nghi chùng hẳn xuống:
“Bố, cứ .”
“Bố con với Lục Nghiễn tình cảm . Đã , Lục Nghiễn tin tưởng con, còn nguyện ý giao sự nghiệp Lục gia cho con quản lý, bố đều phản đối.
Cho dù bác cả con ý kiến, bố cũng sẽ cố gắng thuyết phục.
… An An thì thể mang họ Thẩm.”
Thẩm Thanh Nghi còn kịp gì thì Lục Văn Tinh ho sặc sụa.
Ông nghỉ một lát tiếp:
“Bố dù ở nước ngoài nhiều năm, nhưng trong cốt tủy vẫn giữ nếp cũ.
Lục Nghiễn từ nhỏ lớn lên trong Lục gia, bên đó đối xử với nó cũng chẳng , nên nó khái niệm .
Nhà họ Lục vốn đông, con hiểu cho bố một chút …”
Thẩm Thanh Nghi im lặng lâu, trong lòng rối bời:
“Bố, chuyện … để con và An An bàn bạc thêm .”
Trước dáng vẻ bệnh tật của cha chồng, cô thật sự nỡ từ chối.
Lục Văn Tinh gượng :
“Cảm ơn con. Bố những năm qua Lục Nghiễn ngày hôm nay, đều nhờ con và cha con giúp đỡ.
Ân tình , kể cả xuống mồ bố cũng sẽ ghi nhớ.”
Thẩm Thanh Nghi cầm bát cơm lên:
“Bố ăn thêm chút . Chút nữa con sẽ cho bố một câu trả lời thỏa đáng.”
Lục Văn Tinh xua tay:
“Bố thật sự ăn nổi nữa .”
Thẩm Thanh Nghi cũng ép.
Lúc , Tô Tĩnh Uyển bước , thấy bát cơm trong tay cô còn nửa thì :
“Thanh Nghi, bố con ăn ngần là lắm , đừng ép thêm.”
Thẩm Thanh Nghi dậy:
“Vậy con mang cơm ngoài.”
Cô , Lục Văn Tinh liền :
“Con trai bằng con dâu nhỉ?”
Tô Tĩnh Uyển chau mày:
“Ông gì với Thanh Nghi thế?”
“ An An đổi sang họ Lục.”
Bà cau mày chặt hơn:
“Ông cố tình khó con trai ? Hồi đó Lục Nghiễn xa bốn năm, An An là một tay Thanh Nghi nuôi lớn, khổ cực chừng nào.”
Lục Văn Tinh ho dữ dội:
“Thứ trong tay, theo quy củ của tổ tiên thì chỉ truyền cho con trai, truyền cho con gái.
Dù trong bụng Thanh Nghi bây giờ là con trai con gái cũng chắc.
Còn Thừa Bình thì tính tình như , khó mà trông mong.
cũng chẳng còn sống bao lâu, nên để Lục Nghiễn truyền cho An An.
quý đứa bé .”