Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:13:34
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chồng sẽ để ý đến phận của Tưởng Thành, tuyệt đối sẽ chuyện gì quá đáng.

Bà lão thì cả ngày như hổ rống sư tử gầm, nhưng thực tế phân rõ nặng nhẹ.

Hạnh phúc và tiền đồ của con trai, bà coi còn nặng hơn cả tính mạng.

Thấy Vị An vẫn động tĩnh gì, giọng bà trầm xuống:

“Cô tự đưa , để gọi đến lấy?”

Vị An c.ắ.n môi, tức giận đặt cái hộp trong tay lên bàn:

 “Mẹ lấy cái chẳng để Tưởng Thành dứt hẳn ý niệm ? Mẹ định xử lý thế nào?”

TTưởng phu nhân con dâu cứ chất vấn gay gắt, hít sâu một :

 “Đây là chuyện của , đến lượt cô quản. Nếu rảnh rỗi thì lo nghĩ dạy dỗ ba đứa con cho , đừng ngày ngày để ý, một khi quản thì dạy chúng ăn cắp đồ.”

Nói xong, bà cầm đồ rời .

Vị An bóng lưng chồng, tức giận đến n.g.ự.c phập phồng.

Dựa cái gì mà tất cả đều bảo vệ Lục Thừa Chi? Rõ ràng Lục Thừa Chi từng cho cô sắc mặt dễ chịu bao giờ.

Nếu còn dựa bà lão giúp trông bọn trẻ, cô thật sự ở chung một mái nhà với bà.

Bên , Lục Thừa Mỹ theo chỉ dẫn của chị gái, cuối cùng cũng lái xe đến nhà Lục Nghiễn 

Ba xuống xe, Lục Văn Khởi chút căng thẳng. Nếu em trai mười năm vì sự ích kỷ của ông mà lỡ mất cơ hội gặp , liệu còn thể tha thứ cho ông ?

Lục Thừa Chi và Lục Thừa Mỹ đều chuyện

Nhìn dáng vẻ do dự quyết của cha, Lục Thừa Chi tưởng là quá xúc động, liền bước lên khoác lấy cánh tay ông:

 “Bố, thôi, con chuẩn khăn tay cho bố .”

Lục Văn Khởi bỗng dừng :

“Thừa Chi, xin , là bố hại .”

Lục Thừa Chi hiểu ý cha. Từ hôm cô của nhà họ Tưởng đưa trả về, ông bồn chồn yên, cứ thỉnh thoảng phòng cô.

“Con trách cha. Con và Tưởng Thành như , chỉ thể là hữu duyên vô phận thôi? Con sớm buông bỏ .”

Lục Văn Khởi con gái, bên ngoài lúc nào cũng tỏ mạnh mẽ, như cả:

 “Vậy con còn rời ?”

“Con chỉ ngoài dạo một chút, chẳng liên quan gì đến .”

Nói cô kéo cha và em gái cùng bước trong nhà.

An An và Lục Thừa Bình thấy ba liền vui vẻ đón:

 “Bố, chị cả, chị hai, đều đang chờ cùng ăn cơm đấy.”

Lục Thừa Chi đôi mắt to tròn như nho đen của An An đang sáng rực , trong lòng vốn u ám nặng nề bỗng như thắp sáng, cô tới xoa đầu khen:

 “Cháu dẫn bác hai đường thật giỏi.”

Lục Thừa Bình mở to mắt:

“Chị, chị gì thế?”

Lục Nhã trong phòng cha thấy động tĩnh liền chạy :

“Chị Thừa Chi, chị Thừa Mỹ, bác cả.”

Ba bước đến gần, Lục Văn Khởi :

 “Bố xem chú con một chút.”

Lục Thừa Chi và Lục Thừa Mỹ cũng theo .

Trong phòng, Lục Văn Khởi em trai gần ba mươi năm gặp, giờ gầy đến biến dạng, khác với dáng vẻ khi nước ngoài năm đó, trong lòng dâng tràn cảm giác áy náy cực độ:

 “Văn Tinh!”

Lục Văn Tinh trai, khó khăn vươn tay:

“Anh.”

Lục Văn Khởi tới cạnh giường. 

Đây còn là em trai năm xưa tài hoa xuất chúng, khí thế ngút trời ?

Mới hơn năm mươi, tóc bạc nhiều hơn cả ông.

Những ghen tỵ, bất mãn năm xưa, khi thấy em trai tiều tụy, đều hóa thành vô tận tự trách và hổ thẹn.

Hai em nắm tay , chẳng gì, nhưng trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Một lúc lâu , Lục Văn Khởi mới mở miệng:

 “Sau Lục gia giao cho Lục Nghiễn.”

Tô Tĩnh Uyển ngạc nhiên:

“Nó đồng ý ?”

Lục Văn Khởi gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-441.html.]

“Ừ.”

Lục Thừa Chi liền bổ sung:

 “May mà để Lục Nghiễn chủ, nếu thì con, Thừa Mỹ và Lục Nhã còn chẳng phần. 

Giờ thì chỉ chia, mà tài sản chia năm phần, năm chị em họ mỗi một phần.”

Lục Nhã kinh ngạc. 

Dù ở nước ngoài tư tưởng thoáng hơn trong nước, nhưng đến chia tài sản, con gái hiếm khi phân phần trong giới Hoa kiều mà cô tta từng thấy.

“Không hổ là trai em mà.” Lục Nhã tuy ý định lấy phần, nhưng trong lòng vẫn khó tả sự khâm phục.

Tài sản cha để đủ cho cô sống cả đời an nhàn, phần của cứ để cho .

Lúc Lục Nghiễn , Lục Nhã liền kéo tay :

“Anh, chuyện lớn thế với em?”

Lục Nghiễn mặc kệ cô khoác tay, mặt biểu cảm:

“Mọi định chia luôn bây giờ ?”

“Không .”

Lục Nghiễn :

 “Hiện tại vẫn do bác cả quản lý. Nếu một ngày nào đó bác nghỉ hưu, lấy phần của thì tự lấy, thì tiếp tục để chung mà quản lý.

Vì con còn việc, nên chuyện quản lý sẽ giao cho Thanh Nghi .”

Tô Tĩnh Uyển sững sờ. 

Dù bà vốn thích con dâu , nhưng để cô quản lý bộ sản nghiệp Lục gia , chứ đừng là vợ chồng bọn họ, ngay cả cả chắc chắn cũng khó đồng ý.

Quả nhiên, Lục Văn Khởi lên tiếng:

 “Lục Nghiễn, từ mười sáu tuổi bắt đầu quản lý Lục gia, bao năm nay cẩn thận từng li từng tí, từng dám lơ là, còn nhiều bậc trưởng bối bên cạnh giúp đỡ, mới giữ cục diện như ngày nay.

Chưa đến việc An An họ Thẩm, bác coi thường Thanh Nghi, nhưng phụ nữ mặt quản lý chuyện ăn, vốn thực tế.”

Lục Văn Tinh cũng gắng gượng dậy:

 “An An họ Thẩm?”

Trước nay đều gọi An An, An An, đương nhiên mặc định bé họ Lục.

Lục Nhã cũng đồng tình mà lắc đầu.

Lục Nghiễn mỉm :

 “Bác cần lo, Thanh Nghi còn giỏi hơn bác nghĩ. Dù kém chăng nữa thì phía vẫn cháu”

Tô Tĩnh Uyển cũng đỡ lời:

“An An họ gì quan trọng, chỉ cần là cháu trai nhà họ Lục là .”

Lục Nghiễn bổ sung:

“Mẹ, đứa trong bụng Thanh Nghi mang họ Lục.”

Hai em nhà họ Lục mở miệng định , thôi.

Lục Nhã “Anh, cứ đứa trong bụng chị dâu là con gái, chắc chắn ?”

Lục Nghiễn :

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Dù là trai gái, đều thích.”

Vợ ngày nào cũng con gái, thuận miệng theo cô cũng chẳng tốn gì, chỉ cần cô vui là .

Trai gái yêu cầu gì, cũng chẳng thể quyết định.

Hai em nhà họ Lục nghĩ đến việc An An mang họ Thẩm, đều lặng lẽ cầu mong đứa trong bụng Thanh Nghi sẽ là con trai.

Tô Tĩnh Uyển :

“Thế cũng đúng, khỏe mạnh là .”

“Mọi ăn cơm , lát nữa con sẽ đút cho bố ăn.” Lục Nghiễn .

Cả nhà cùng ngoài, trong phòng chỉ còn Lục Văn Tinh đó.

Ngoài sảnh, bày hai bàn ăn, nhà họ Lục vốn đông, đây là đầu tiên mới náo nhiệt như .

Lục Thừa Bình cạnh Lục Văn Khởi, khẽ thì thầm tai ông:

 “Bố, Lục Nghiễn sợ chú hai chịu nổi, nên cho họ chuyện hỗn láo mà bố  con từng . Bố cũng đừng nhắc tới. Lục Nghiễn bảo con cố gắng bù đắp.”

Hắn dám chú hai, sợ một khi trò chuyện sẽ kìm mà hỏi về chuyện bảo vật truyền đời. 

Dù chỉ là tò mò thấy, nhưng nghĩ về nó quá lâu .

Lục Văn Khởi đứa con trai hồn của , cuối cùng cũng trị , liền gật đầu:

“Được.”

Lục Nhã thấy hai cha con thì thầm, liền hỏi:

 “Anh họ, với bác cả đang bí mật gì thế ?”

 

Loading...