Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:12:49
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nhã nhướng mày:
“Có thể, nhưng đồng ý với em một điều kiện.”
Tưởng Vinh ngạc nhiên
“Điều kiện gì?”
Lục Nhã ghé sát , mỉm :
“Lát nữa hôn em một cái.”
Tưởng Vinh: !!!
“Anh đang lái xe.” Tưởng Vinh mặt mày nghiêm nghị, mặc dù ngại vô cùng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ bình tĩnh.
Lục Nhã thản nhiên đầu, khoanh tay ngực, thẳng về phía :
“Em lát nữa cơ, tức là khi dừng xe.”
Tưởng Vinh im lặng, liếc xe của Lục Nghiễn và Lục Thừa Bình, kéo giãn cách.
Khóe môi Lục Nhã cong lên, :
“Anh Tưởng, đừng ngốc như ?”
“Ngốc chỗ nào?”
“Em dễ dàng để bắt như thế ?”
Tưởng Vinh đặt tay lên vô lăng, nghiêm túc đáp:
“Lần chẳng lừa đến khách sạn ?”
Lục Nhã hít sâu, giận dữ:
“Đó chẳng vì em sốt ruột tìm trai !”
Bị cô dịu dàng quát một câu, Tưởng Vinh nhịn , lén quan sát sắc mặt của cô, hình như chút tức giận.
Một lúc nên mở miệng thế nào, cố gắng nghĩ giọng vô thức mềm :
“Anh Nhã Nhã thông minh mà.”
Khóe môi Lục Nhã từ từ cong lên, lộ hai lúm đồng tiền nhàn nhạt:
“ .”
Nói xong cô nhịn liếc Tưởng Vinh một cái, thật sự trai quá, trái tim tổn thương lập tức chữa lành.
Tưởng Vinh cảm nhận ánh mắt cô, chút mất tự nhiên.
“Anh Tưởng, trai như , cô gái nào bạn gái ?”
Lục Nhã nheo mắt hỏi.
“Không .”
Lục Nhã khó tin:
“Không thể nào, mà ở nước ngoài, chắc chắn sẽ vô cô gái đưa thư tình cho .”
Tưởng Vinh nghĩ một chút:
“Trong đội đều là đàn ông, hơn nữa bình thường quá bận, cơ hội tiếp xúc với con gái.”
“Thế ?” Lục Nhã tươi, dáng vẻ nghiêm túc của , trêu:
“Vậy bây giờ yêu ?”
Tưởng Vinh ngu, nãy cô bảo hôn , chính là ý , gật đầu:
“Ừ.”
Lục Nhã vỗ tay:
“Tốt, để em giới thiệu cho vài nhé?”
Tưởng Vinh kìm , phanh gấp dừng xe. Lục Nhã cũng giật , may mà xe, nếu va chạm . Cô hỏi:
“Sao , Tưởng?”
“Em bảo hôn em, tại còn giới thiệu bạn gái cho ?”
Cái cô nhóc đầu óc quái gở, rốt cuộc ở nước ngoài học cái gì thế? Tưởng Vinh thật sự hiểu.
Người đàn ông dễ trêu ? Lục Nhã dáng vẻ nghiêm túc mà kinh ngạc của , buồn chết, cố nhịn :
“Ba em , hai nhà gặp chính là . Ở nước ngoài, gặp hôn một cái là lễ nghi.”
Tưởng Vinh im lặng một chút:
“Đây là Trung Quốc.”
Nói xong khởi động xe.
Lục Nhã trầm ngâm:
“À, em nhập gia tùy tục, theo quy củ ở đây .”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô dở chừng, tim Tưởng Vinh loạn nhịp, quy củ ở đây là hôn hôn?
Lục Nhã thấy ngón tay mấy nắm chặt buông vô lăng, khóe môi cong lên.
Người đàn ông ngốc nghếch, cổ hủ , nhất định trị cho .
Xe của Tưởng Vinh Lục Nghiễn và Lục Thừa Bình bỏ xa một đoạn lớn.
Cuối cùng, nhịn tìm một chỗ vắng dừng .
“Anh Tưởng, đến ?”
Tưởng Vinh Lục Nhã, cổ họng trượt lên xuống:
“Nhã Nhã…”
Lục Nhã nhướng mày :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-438.html.]
“Hửm?”
“Hay là chúng yêu .” Tưởng Vinh nghiêm túc .
Mắt Lục Nhã cong cong:
“Anh hôn em ?”
Tưởng Vinh do dự một chút, cố kìm :
“Không, là thích em.”
Nói xong ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn, chằm chằm Lục Nhã, mong chờ câu trả lời.
cô chỉ , đáp, tim như treo lên cổ họng, căng thẳng sợ cô từ chối.
Ngay lúc bồn chồn, một cảm giác mềm mại áp lên má.
Tưởng Vinh lập tức ngẩn , nét mặt lạnh lùng giãn , như băng sơn tan chảy, khóe môi nhịn mà khẽ cong lên:
“Về nhà sẽ với chú hai Lục chuyện của chúng .”
Lục Nhã vui vẻ nhướng mày:
“Em sớm với ba em , ông đồng ý. Chỉ điều, e là bác Tưởng sẽ dễ đồng ý .”
Tưởng Vinh sững . Con bé sớm ? Nhìn gương mặt đắc ý của cô, như con cáo nhỏ kiêu ngạo.
Hóa cô bảo giới thiệu đối tượng cho , chỉ là đang trêu thôi?
Lục Nhã dường như thấu suy nghĩ của , hôn lên mặt một cái:
“, em chính là trêu , ai bảo suốt ngày căng mặt.”
Tưởng Vinh phản ứng , khóe môi khẽ nhếch, khởi động xe, tốc độ nhanh hơn nhiều.
Khi đến biệt thự của Lục Nghiễn, Lục Thừa Bình và An An đang sofa chơi đồ chơi.
Thấy họ , liền hỏi:
“Sao giờ mới đến?”
Chưa kịp để Tưởng Vinh mở miệng, Lục Nhã nhanh nhảu:
“Trên đường gặp một bà cụ ngã, em với Tưởng Vinh đưa bà đến bệnh viện.”
An An :
“Cô đúng là , thích giúp khác.”
Lục Nhã nhướng mày:
“Ngồi cạnh em là cảnh sát Tưởng mà, gặp chuyện thế thể ngơ?”
Nói xong hỏi:
“Ba và trai em ở phòng nào?”
Lục Thừa Bình :
“Em nên đợi ba và em chuyện xong hẵng .”
——
Trong phòng, Lục Văn Tinh giường, lưng kê gối cao.
Tuy đây nhiều chuyện điện thoại với con trai, nhưng giờ tận mắt thấy nó mặt, ông vẫn xúc động vô cùng.
Con trai giống quá, thậm chí còn hơn cả Lục Nhã
Sau mấy ngày di chuyển vất vả, giờ ông chuyện khó khăn, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Nghiễn, chỉ im lặng con.
Nước mắt đục ngầu từng dòng trào khỏi hốc mắt.
Thật lâu mới gắng sức :
“Lục Nghiễn, nghiên cứu khoa học trong nước dễ dàng gì, ba thật sự mừng cho con, con cố gắng hơn nữa.”
Lục Nghiễn siết tay ông:
“Vâng, ba cũng nhanh chóng khỏe . Cha con cùng cố gắng, A Đại đang thiếu những giáo sư, thầy hướng dẫn như ba.”
Lục Văn Tinh thở dài:
“Không nữa , kéo dài quá lâu, quá mệt mỏi, ba trị nữa. Nhìn thấy con và gia đình nhỏ của con, ba mãn nguyện lắm .”
Lục Nghiễn nắm tay Thẩm Thanh Nghi, kéo cô đến mặt cha:
“Còn một ba gặp.”
“Còn một ?”
Lục Nghiễn vuốt ve bụng Thẩm Thanh Nghi, gật đầu:
“Vâng, cháu gái của ba.”
Chưa kịp để Lục Văn Tinh đáp lời, Tô Tĩnh Uyển kinh ngạc hỏi:
“Lại thai ?”
Thẩm Thanh Nghi dám chồng, cúi đầu mỉm , kịp trả lời thì Lục Nghiễn đáp:
“Ừ, m.a.n.g t.h.a.i .”
Lục Văn Tinh cũng rõ ràng kích động:
“Tốt quá.”
“Vậy ba chịu chữa trị ?” Lục Nghiễn hỏi.
Lục Văn Tinh liên tục gật đầu:
“Chữa, dù khó thế nào cũng chữa, An An thông minh ngoan ngoãn thế, cháu gái chắc chắn cũng sẽ giỏi giang.”
Tô Tĩnh Uyển cũng liên tục gật đầu, kéo tay Thẩm Thanh Nghi:
“Con bé , thai cũng , còn lâu như thế, mệt bao.”