Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:12:31
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi lễ Phật xong, xin hai lá bùa bình an mang về, bà cụ Tưởng xe, cầm tay ngắm tới ngắm lui.

Cuối cùng bà thở dài một tiếng thật dài.

“Lão phu nhân, bà đừng thở dài nữa. 

Đại thiếu gia nhà vốn hiểu chuyện nặng nhẹ. 

Cho dù trong lòng vui, cũng việc gì nên , việc gì nên , bà căn bản cần lo lắng .

Hôm qua còn thấy thiếu gia cùng phu nhân dạy bọn trẻ thơ, vui vẻ hòa thuận lắm.

Hơn nữa nhị thiếu gia còn lập công hạng nhất thăng chức, đó là chuyện đáng để mừng mà.”

Bà cụ Tưởng chẳng với ai, thở dài thêm một tiếng:

 “Cô hiểu nó .”

theo hầu nhà họ Tưởng mười mấy năm , tuy dám là hiểu hết, nhưng cũng coi như hiểu khá rõ ạ.”

Bà cụ Tưởng mỉm :

 “Cô Tưởng Thành chỉ mười năm thể lên vị trí hôm nay ?”

“Vì thiếu gia xuất sắc.”

Bà cụ Tưởng khẳng định phủ định:

 “Tưởng Vinh chẳng lẽ xuất sắc ? Thân thủ và năng lực phán đoán sự việc của nó hề kém Tưởng Thành, thậm chí còn hơn một bậc.”

Dì Hoàng nghẹn lời:

“Hình như… đúng .”

Nhị thiếu gia chịu thương chịu khó cũng ít hơn đại thiếu gia, nhưng thăng chức chậm hơn nhiều.

Bà cụ Tưởng cố nhịn, cuối cùng vẫn nguyên nhân.

Tài năng mạnh nhất của Tưởng Thành chính là ẩn giấu và kiềm chế, thể duy trì bao lâu cũng

kiểu “năng lực” ở một mức nào đó là tự tổn thương bản .

Công việc thì giai đoạn, nhưng trong lòng Tưởng Thành, chuyện điểm dừng.

Khi bà về đến nhà, bọn trẻ học, Tưởng Vinh cũng .

Không cần nghĩ cũng , Tưởng Thành nhất định đang ở thư phòng. 

Bà gõ cửa bước , thấy bàn việc xem hồ sơ, vẻ mặt nghiêm túc tập trung như chẳng chuyện gì.

Anh thấy động tĩnh, ngẩng đầu bà:

“Mẹ.”

Bà cụ Tưởng đưa cho lá bùa bình an mới xin về:

 “Cho con đây. Giờ trong nhà ai khác, nếu trong lòng khó chịu thì cứ với , sẽ mắng con.”

Tưởng Thành nhận lấy, im lặng một lát :

 “Con gì khó chịu cả. Chỉ là bây giờ bận, vì một tuần nữa sẽ phục chức. Bên quyết định .”

Bà cụ Tưởng ngạc nhiên:

 “Nhanh ? Vị An kiểm điểm xong ?”

Tưởng Thành gật đầu:

 “Ừm.”

“Được , .”

Vừa , bà liền con trai :

 “Mẹ, mắng con một trận , giống như mắng bác Lục .”

Bà cụ Tưởng đầu , thấy con trai buông bút xuống, mỉm bà.

“Con với Lục Văn Khởi chẳng khác nào một lũ khốn, cho chẳng ai yên . Thế nên cả đời con cũng đừng mong yên nữa.” 

Bà cụ Tưởng mắng xong câu đó thì chẳng thể mắng thêm nữa. 

Con trai bà từ nhỏ đến lớn luôn tính toán thiệt hơn, thông minh quả cảm, vì một bốc đồng, bất chấp hậu quả mà phạm sai lầm .

Tưởng Thành bình tĩnh với bà:

 “Con . À, Tưởng Vinh gọi điện chiều nay về.”

“Có chuyện gì ?”

“Lục Nghiễn nhị thúc nhà họ Lục về, bảo nó cùng đón.”

Bà cụ Tưởng căng thẳng hỏi:

 “Thừa Bình ?”

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của , Tưởng Thành bất giác :

 “Có . Sau từng chuyện, chắc cũng còn như khi đối xử với Tưởng Vinh nữa .”

“Chỉ sợ bọn họ quen , cứ khép .” Bà cụ Tưởng bất đắc dĩ .

Lúc , Tưởng Vinh và Lục Thừa Bình mỗi lái một chiếc xe đến sân bay. 

Lục Nghiễn dẫn theo Thẩm Thanh Nghi và bé An An cùng đón.

Ba hẹn ở một chỗ, cùng chờ.

Lần , Lục Thừa Bình thật sự hề đối nghịch với Tưởng Vinh. 

Hắn vui vẻ bế An An lên, chơi đùa một lúc.

Thẩm Thanh Nghi mỉm với Tưởng Vinh:

 “Chúc mừng cảnh sát Tưởng.”

Tưởng Vinh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, gật đầu đáp lễ.

Chào hỏi xong, Lục Nghiễn gọi sang phía đang chơi với An An:

 “Thừa Bình, mang bảng tên chuẩn sẵn ?”

“Đem . Em lấy ngay đây.” Hắn đặt An An xuống chạy về xe lấy bảng tên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-437.html.]

Lục Nghiễn nhận lấy, đồng hồ, nắm tay Thẩm Thanh Nghi:

 “Chúng đón bố .”

Mấy khu cửa của hành khách, chọn một chỗ . Vừa giơ bảng lên thì Lục Thừa Bình giành lấy:

 “ việc thể để chứ.”

Nói xong, thẳng tắp, giơ cao bảng tên, chắn hẳn một hàng phía Lục Nghiễn.

Thẩm Thanh Nghi lấy tay che miệng , Lục Nghiễn đầu thấy, nhỏ giọng hỏi:

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Có chuyện gì buồn ?”

“Em chợt thấy Thừa Bình hợp với An An cũng lý do cả.”

Lục Nghiễn khẽ “ừ” một tiếng, thì thấy một giọng quen thuộc:

“Anh.”

Anh ngẩng đầu liền thấy em gái và đang dìu một đàn ông tới.

Người đàn ông trông hơn năm mươi tuổi, tóc bạc nửa đầu, sắc mặt vô cùng tiều tụy, cần đoán cũng đó là cha ruột của .

Lục Nghiễn dắt Thẩm Thanh Nghi đến gần, Lục Văn Tinh nhận con trai

Tuy bệnh tật khiến ông già nua uể oải, nhưng khoảnh khắc thấy con, trong mắt bùng lên ánh sáng:

 “Lục Nghiễn.”

Lục Nghiễn đỡ lấy ông, gọi “bố” ngay mà hỏi:

 “Vẫn chứ?”

“Ổn.”

Thấy cha kích động run rẩy cả , dịu giọng:

 “Ở đây gió lớn, về chuyện .”

Lúc Tưởng Vinh tới, xuống mặt Lục Văn Tinh:

 “Cháu cõng bác lên xe.”

Lục Văn Tinh ngẩn , Lục Nhã vội giới thiệu:

 “Bố, đây là hai Tưởng.”

“Con trai thứ hai của Tưởng Chính Thiên?” 

Lục Văn Tinh xúc động, nãy ông chỉ tập trung Lục Nghiễn, giờ mới quan sát Tưởng Vinh:

 “Tốt lắm, giỏi lắm.”

Thấy ông cũng vững, thở dồn dập, Tưởng Vinh lo lắng ông sẽ như dì hai và Nhã Nhã ôm Lục Nghiễn lóc t.h.ả.m thiết. 

với cơ thể , e là chịu nổi cảnh nhận đầy xúc động .

Khóc đến đứt , lỡ thở nổi mà ngay tại chỗ thì phiền phức to.

Vì thế thúc giục:

 “Chú hai, lên , gì về nhà hãy .”

“Để Lục Nghiễn cõng .” Lục Văn Tinh .

Tưởng Vinh động:

 “Cháu khỏe hơn.”

Lục Nhã :

 “Bố, bố cứ để hai Tưởng giúp một .”

trong điện thoại rằng, hai Tưởng bắt cóc mà vẫn liều mạng cứu, điều đó chứng tỏ tình cảm với cô. 

Đã thích thì cô cũng khách sáo nữa.

Bị trúng tâm tư, Tưởng Vinh mím môi, im lặng phản đối.

Lục Văn Tinh thuận theo, lên lưng .

Tưởng Vinh cõng ông lên xe của Lục Nghiễn. Vì chỗ đủ, Lục Nhã hỏi:

 “Anh hai Tưởng, xe của là chiếc nào?”

Bình thường lái chiếc Hồng Kỳ , mà chỉ tay về phía một chiếc xe đen đỗ xa xa:

 “Chiếc đó là của .”

Lục Nhã lập tức chạy về phía xe .

Lục Thừa Bình thấy , vội gọi:

“Nhã Nhã, qua đây xe , xe còn trống.”

An An giơ tay:

“Bác hai, để con xe của bác”

Nói xong liền chạy lên xe Lục Thừa Bình. Xe khởi động, An An thấy bác cau , liền hỏi:

“Bác thế, chở con ?”

“Xe nhà nhiều thế, cô cháu cứ xe Tưởng Vinh chứ?”

Hắn vốn thích Nhã Nhã chủ động với Tưởng Vinh.

An An chớp mắt:

“Bởi vì cô thích chú hai Tưởng mà. Giống như con thích bác , chẳng lẽ bác nhận ?”

Lục Thừa Bình vốn đang buồn bực, câu cuối cùng thì lập tức vui vẻ hẳn:

“Ừ, .”

Lục Nhã ghế phụ xe Tưởng Vinh, xe khởi động. Cô nghiêng đầu , trong mắt ngập tràn ý .

Tưởng Vinh đến nóng bừng mặt:

 “Nhã Nhã, em yên ?”

 

Loading...