Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 435

Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:11:55
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh như chuyện gì, để dì Hoàng hâm nóng đồ ăn, dọn lên bàn ăn.

Vị An bên cạnh , cố nhịn một lúc hỏi:

“Anh chứ?”

Tưởng Thành đầu mỉm với cô:

“Không .”

Nói xong tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Tưởng lão phu nhân liếc Vị An, :

 “Hôm qua thằng bé bảo mai ở trường một cuộc thi thơ, nhờ chúng giúp chọn vài bài. Nếu con bận thì qua đó chọn giúp .”

Vị An hiểu ý bà, gật đầu rời .

Tưởng Vinh Tưởng Thành , do dự một chút cũng về phòng.

Cụ bà cũng rời , chỉ còn Tưởng Thành trong phòng ăn.

Đợi hết, mới chậm động tác ăn uống. 

Bỗng cảm thấy cơm canh khó nuốt, uống thêm một cốc nước, về thư phòng.

Nghĩ tới câu của Thừa Chi, mở kệ sách ở tầng trong cùng, định lấy cái hộp gỗ , nhưng phát hiện nó biến mất.

Tưởng Thành thông minh đến mức nào, lập tức chạy vội đến phòng của cụ bà. 

Chỉ thấy bà đang đeo đôi băng gối mà Lục Nhã mang tới, mệt mỏi dựa đầu giường.

“Mẹ, trả cái hộp đó cho con.”

Cụ bà giả vờ hồ đồ:

 “Hộp nào cơ?”

“Vừa nãy gọi con ăn cơm, chẳng để lấy hai thứ đó ?”

Cụ bà mặt đổi sắc:

 “Ném .”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Vì động đồ của con?” Lần đầu tiên Tưởng Thành gầm lên với .

Cụ bà liền ôm trán, che ngực, thở yếu ớt, giọng đầy bi thương:

 “Cái nhà , đúng là hết chuyện tới chuyện khác. Mẹ già , chịu nổi sóng gió nữa. Giờ mang bệnh, gì cũng chẳng ai .

Đồ ở trong tủ bên trái đó, nếu con Thừa Chi cả đời yên , chôn vùi tuổi xuân của nó, thì cứ lấy .”

Tưởng Thành sững , lâu mới xoay bỏ .

Cụ bà theo bóng lưng ủ rũ của con trai, thở dài một tiếng. 

Sau đó bà lấy từ gối chiếc hộp gỗ nhỏ, mở , bên trong là một chiếc bật lửa sáng bóng và một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc.

Tưởng Thành trở về thư phòng, vô lực phịch xuống ghế, tờ lệnh điều chuyển công tác mới gửi tới sáng nay, trong lòng chẳng chút tâm trạng nào.

Câu của Thừa Chi như ác mộng, xé nát trái tim .

bế…

Năm đó cô mười tuổi, ngoài phố đoàn tạp kỹ tới biểu diễn, xem.

cha cô – bác Lục – là cực kỳ cẩn thận, cho dù hầu cùng cũng cho ba chị em ngoài.

Cô năn nỉ:

 “Anh Tưởng Thành, nếu chịu dẫn bọn em , cha nhất định sẽ đồng ý.”

Anh tất nhiên nỡ từ chối, bèn đưa theo Tưởng Vinh, dẫn cả ba chị em cùng .

Người xem tạp kỹ đông, họ đến muộn nên chỉ thể ngoài cùng, chẳng rõ gì, chỉ tiếng reo hò từ bên trong.

Chỉ Tưởng Thành cao nhất, mười bảy tuổi, thẳng giữa đám đông liền nổi bật hẳn lên.

Lục Thừa Bình thấp bé nhất, thấy gì, gấp tới mức toáng lên. 

Làm Thừa Chi còn cách nào, Tưởng Thành bèn bế thằng bé lên, đặt lên vai .

Ngồi vai Tưởng Thành, nó lập tức thấy sân khấu, vui mừng vỗ tay hò reo.

Lục Thừa Mỹ em trai kêu to, cũng phấn khích kéo tay áo Tưởng Thành, nũng nịu:

 “Anh Tưởng Thành, em cũng xem.”

Anh liền đặt Thừa Bình xuống, bế Thừa Mỹ lên vai. 

Năm đó Thừa Mỹ mười một tuổi, bằng tuổi Tưởng Vinh nhưng nhỏ , chẳng nặng mấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-435.html.]

Tưởng Thành sang thấy Thừa Chi đang nhón chân cố , :

 “Em lên vai ?”

Thừa Chi do dự, thì Thừa Mỹ hào hứng gọi:

 “Chị, mau lên , lắm đó!”

Nói Thừa Mỹ định nhảy xuống, Tưởng Thành vững vàng đỡ đặt xuống đất.

Sau đó bế Thừa Chi lên vai. Cô tuy cao hơn Thừa Mỹ một chút, nhưng cũng nặng.

Vậy mà khi đôi tay cô lướt qua mái tóc ngắn, đặt lên mặt , cả như điện giật, tim đập loạn nhịp. 

Anh vội vàng thả cô xuống.

Khoảnh khắc , chợt nhận Thừa Chi khác với Thừa Mỹ và Thừa Bình. 

Rõ ràng động tác Thừa Bình cũng , cũng ôm cổ , nhưng cảm giác khác.

Thừa Chi ngạc nhiên:

 “Sao , Tưởng Thành?”

“Không… , chỉ là mệt thôi.” Tai đỏ bừng.

Tưởng Vinh khỏe mạnh, kéo Thừa Bình chen bên trong. 

Người quá đông, Thừa Chi lo họ đẩy ngã, kịp nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Tưởng Thành, liền nắm tay Thừa Mỹ vội theo.

Tưởng Thành ngay phía , lúc mới phát hiện từ khi nào, cô cao lên, tóc còn buộc kiểu trẻ con nữa. 

Mái tóc đen nhánh xõa dài tới thắt lưng, một nửa kẹp lên bằng chiếc kẹp bướm.

Cô nắm tay em gái, phía Tưởng Vinh và Thừa Bình, gương mặt tươi , chiếc cổ trắng ngần đeo một sợi dây chuyền bạc, lấp lánh ánh nắng.

Trên đường về, cô vẫn như thường lệ than phiền chuyện em trai nghịch ngợm. trả lời phần lơ đãng.

Hôm trở về, quân doanh. 

Cô tặng một chiếc đồng hồ quả quýt bạc. 

Anh nhận lấy, mãi đến khi doanh trại mới mở , thấy bên trong nắp gắn tấm ảnh nhỏ của cô.

lúc đồng đội bắt gặp, liếc một cái:

 “Tiểu thư nhà họ Lục.”

Người thường lui tới Tưởng gia, từng gặp Thừa Chi.

“Ừ.” Tưởng Thành gật nhẹ.

Anh lính hơn Tưởng Thành ba tuổi, mới kết hôn, trêu:

 “Cậu còn lén giữ ảnh ? nhớ cô mới mười tuổi thôi mà?”

“Cô tặng .”

thật, mấy thứ thể tùy tiện nhận. Phải xác định là đối tượng để cưới mới thể giữ.”

Tưởng Thành mím môi:

 “Cô là vị hôn thê của .”

Người bật :

 “Khá đấy nhỉ! con bé cũng tinh quái lắm, nhỏ tuổi bày tỏ . Có điều khuyên , con gái mà quá chủ động thì đàn ông khó mà giữ chừng mực.

Hơn nữa nó còn nhỏ thế, cẩn thận. Dù bây giờ là xã hội mới, nhưng thanh danh con gái vẫn quan trọng. Nếu để khác sẽ bàn tán, ảnh hưởng cho cô .”

Tưởng Thành vội cất đồng hồ, cảnh cáo:

 “Cô hề ý đó. Chuyện với bất kỳ ai.”

từng trải sự đời, nhưng đồng đội tán gẫu cũng hiểu cái gọi là “khó giữ chừng mực” nghĩa là gì.

Khi , Tưởng Thành chỉ là một binh sĩ vô danh, nhưng cha – Tưởng Chính Thiên – là thượng tướng nổi tiếng trong quân đội.

Đồng đội thấy nổi giận, xòa:

 “ chỉ nhắc nhở thôi, giận gì chứ.”

Từ đó về , càng tự giữ , bao giờ tiếp xúc mật với Thừa Chi nữa.

Ngày cô xuất ngoại, mười sáu tuổi, ánh trăng thướt tha, :

 “Anh Tưởng Thành, em sắp nước ngoài . Anh… điều gì với em ?”

 

Loading...