Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:11:16
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Về .” Lục Thừa Chi kéo chăn trùm kín đầu, giọng nghèn nghẹn.
Vị An đầu liền thấy Tưởng Thành cứng đờ ghế, gương mặt đầy lúng túng.
Từ khi quen Tưởng Thành đến nay, cho dù là cùng cô đối mặt với Lục Nghiễn, cũng từng biểu cảm như thế.
Trái tim cô như rơi xuống hầm băng.
“Tưởng Thành.” Cô dịu dàng gọi một tiếng.
Tưởng Thành lúc mới hồn, định mở miệng gì thì cửa đột ngột đẩy mạnh, Lục Thừa Bình nổi giận đùng đùng xông , quát Tưởng Thành:
“Chị bảo các , còn cút ?”
Lục Thừa Mỹ vội chạy kéo Lục Thừa Bình , liên tục xin Tưởng Thành: “Xin , Tưởng, mau đưa chị Vị về .”
Lục Thừa Bình Vị An như xé cô đôi, khí thế bừng bừng xông đến mặt cô , may mà Tưởng Thành chắn . Lục Thừa Bình liền vung một quyền thẳng .
“Thừa Bình!” Lục Thừa Mỹ hốt hoảng kêu lên, Lục Thừa Chi cũng vội vàng thò đầu khỏi chăn, quát: “Thừa Bình, em còn chị đủ mất mặt ?”
Lục Thừa Bình lớn tiếng: “Mất mặt cái gì, con đàn bà rõ ràng cố ý! Rõ ràng chỉ cần mấy câu xin là thể , mà cố tình dây dưa, khiến chị khó xử.”
Vị An lưng Tưởng Thành, thẳng Lục Thừa Bình: “Những lời đó chẳng chính từng với ?”
“ lúc đó còn nhỏ, chỉ vì cam lòng nên mới bừa.” Lục Thừa Bình bực bội đáp.
“Vậy giờ hai mươi mấy tuổi , còn ngoài cửa lén . Vậy thì hồi mười mấy tuổi với giờ khác gì ?” Vị An tức giận phản bác.
“… chỉ sợ các bắt nạt chị .” Lục Thừa Bình chút chột .
Lục Thừa Chi lên tiếng: “Đủ , Thừa Bình, chị trẻ con ba tuổi, dễ lừa. Giờ Lục – Tưởng hai nhà về còn qua , thẳng thắn gỡ bỏ khúc mắc cũng là chuyện .
Nếu chọc chị nổi giận, khiến chiến sự bùng lên, thì buông bỏ , để bọn họ về.”
Lục Thừa Bình bất lực bên giường chị.
Lục Thừa Mỹ áy náy với Tưởng Thành và Vị An: “Thật xin , hai về .”
Sau khi Tưởng Thành và Vị An rời , Lục Thừa Bình khó chịu tột cùng, ôm đầu :
“Em thật vô dụng, hỏng việc của chị. Nếu năm đó em tìm Vị An cảnh cáo, lẽ mấy năm nay cô cũng chẳng nhắm chị dữ .”
Lục Thừa Chi đứa em trai ngốc nghếch đang đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Tuy thường xuyên hỏng chuyện, nhưng luôn bảo vệ chị.
Cô khẽ : “Được .”
Trước đây, cô sẽ rộng lượng : “Thôi, chị vốn thích , Lục Thừa Chi nếu lấy thì lấy giỏi hơn . Em tức cái gì chứ.”
giờ, cô còn cách nào chối cãi.
Lục Thừa Bình òa : “Chị định ?”
“Cảng Thành, nước A, nước E, đều xem thử. Thế giới lớn như mà.” Lục Thừa Chi hờ hững .
Lục Thừa Mỹ đau lòng tột cùng, còn Lục Thừa Bình thì mơ hồ, chỉ rằng chị Tưởng Thành thì dường như vui, cho nên khác cướp mất .
cô thì , chị thật sự thích Tưởng Thành.
Chị vốn kiêu ngạo như thế, quen dùng sự lạnh nhạt và thờ ơ để che giấu tình cảm dành cho .
Một khi hòa, chị sẽ chẳng thể nào đối mặt nữa.
“Chị, chị cứ , bọn em sẽ luôn chờ ở nhà.
Dù chị ở ngoài đến bảy tám mươi tuổi cũng chẳng , cùng lắm em với Thừa Bình đưa bố thăm chị.”
Lục Thừa Chi bỗng : “Con bé ngốc .”
Lục Thừa Mỹ thấy chị thì thở phào: “Em ngốc, em rõ ràng thông minh lắm.”
Lục Thừa Bình quệt nước mắt: “Thông minh cái rắm, cứ thấy em nhà Tưởng là ríu rít gọi Tưởng, Nghiễn, gọi thiết thế để gì?”
Lục Thừa Mỹ đẩy kính: “Trong nhà xảy chuyện, chẳng đều là em gọi một tiếng Tưởng, Nghiễn để họ đến giúp ? Em với bố dám qua đó ? Lão phu nhân bên đó mắng c.h.ế.t các mới lạ
Nhìn như thế, thì ở với Tưởng và Nghiễn mấy ngày khó, cãi nữa.
Huống hồ bỏ qua vấn đề lập trường, Tưởng gia vốn là .”
Lục Thừa Bình hừ một tiếng: “Sau nhà họ , cần gì nhờ họ nữa.”
Lục Thừa Mỹ trừng mắt: “Em đúng là não. Anh họ nghiên cứu khoa học, là bộ mặt của nhà , em mà cứ lôi xử lý mấy chuyện lặt vặt của em, chẳng thấp giá trị của ?
Nên việc gì quan trọng thì đừng phiền đến họ.”
Lục Thừa Chi , kéo tay Lục Thừa Mỹ: “Em mới thật sự là thông minh nhất nhà.”
Lục Thừa Mỹ , đó trầm ngâm một lát : “Thật , chuyện là của bố.”
“Chị . thể trách mắng ông , còn chị em thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-434.html.]
Vịt Trắng Lội Cỏ
Ông thật sự vất vả, cũng đối xử với chúng .”
Lục Thừa Chi : “Chị với Tưởng Thành đều . Chị sai ở chỗ quá kiêu ngạo, nghĩ thể rời bỏ chị.
Anh sai ở chỗ, bố chỉ hủy hôn lễ, chứ hủy hôn ước, mà vì trấn an Vị An, chẳng màng đến tình nghĩa , thẳng thừng hủy hôn ước.
Nói trắng , là duyên phận. Thật chị chẳng còn trách nữa, nhưng chị cần tỏ như thế để thể đối diện với và Vị An.
thế cũng , tìm thấy thật sự thích.”
Lục Thừa Mỹ nắm tay chị an ủi: “Chị cũng sẽ tìm thấy chị thật sự thích và cũng thích chị.”
Lục Thừa Chi hít sâu:
“Tùy duyên thôi, chị cưỡng cầu. Nếu thì chấp nhận, thì chúng cũng gia sản.
Sau đứa cháu nào thương chị nhất, chị sẽ để tài sản cho nó.
Giờ chị chỉ mong Lục Nghiễn và Thanh Nghi nhiều sinh thêm con một chút.
Thừa Bình cũng mau cưới vợ, sinh liền hai ba đứa, đến lúc đó chị tha hồ lựa chọn.”
Lục Thừa Bình vội : “Em sẽ sinh bốn đứa.”
Lục Thừa Mỹ bật : “Nhiều quá .”
“Dù em cũng sinh nhiều hơn Tưởng Thành.”
Lục Thừa Mỹ: “Cái cũng so ?”
…
Tưởng Thành về đến nhà, trong thư phòng. Đến trưa, dù nhà gọi ăn cơm, cũng .
Vị An định gọi thì bà cụ Tưởng lên tiếng: “Một bữa ăn cũng chẳng c.h.ế.t đói. Hôm nay con đừng tìm nó.”
Tưởng Vinh lo lắng, chau mày: “Để con xem , ăn .”
“Con nghĩ lợi hại hơn chị dâu con chắc?”
Tưởng Vinh ngoan ngoãn xuống.
Ăn xong, bà cụ Tưởng mới đến thư phòng của Tưởng Thành.
“Mẹ” Tưởng Thành thấy bà , liền dịu dàng dậy chào.
“Con đang nghĩ gì ?”
Tưởng Thành do dự một lát : “Con đúng là thằng khốn.”
Bà cụ Tưởng khẽ: “Ừ, con định thế nào?”
“Không định thế nào cả. Con sẽ đầu , nếu thì với ai cũng chẳng công bằng.”
Bà cụ Tưởng hít sâu: “Trước má khuyên con bình tĩnh, chờ đợi thêm, bao nhiêu phản đối con với Vị An, con nghĩ coi thường xuất của nó ?
Con cứ như cả thế giới ngăn cản tình yêu của hai , nhất quyết vượt qua muôn vàn khó khăn để đến với , nếu thì là phụ lòng nó
Giờ con nông nỗi , thấy xứng với ai ?
Với cái tính của con, ngày đó cũng thể lấy lùi tiến để giữ con , nhưng nghĩ đến việc Vị An từng cứu mạng con, đành nhịn.”
Nói xong, bà thở dài: “Thôi, giờ đừng giả vờ si tình nữa, mau đem cái bật lửa mà Thừa Chi mua từ nước ngoài cho con vứt .
Nhỡ mai Vị An trong lòng con vẫn còn khác, thì đời sống vợ chồng chẳng giữ nổi .”
Tưởng Thành mím môi: “Giờ con còn ai khác trong lòng.”
“Vậy vô cớ mắng là đồ khốn?”
“Con với Thừa Chi.”
Bà cụ Tưởng khẽ : “Nó , nghĩa là tha thứ cho con .”
“ nó rời .” Tưởng Thành câu , tim như khoét một lỗ to.
“Vậy càng chứng tỏ nó thật sự để con và Vị An sống với .”
Cuối cùng, bà cụ Tưởng bổ sung:
“ cái dáng vẻ của con bây giờ thật sự cứ như trong lòng còn ai khác .
Nếu chứng minh trong lòng còn ai, thì mau ăn cơm .
Nếu để manh mối, truyền ngoài, thì ba các con đều yên .
Sau mà ngoài, tai là chuyện của hai nhà thôi.”
Nói xong, bà cụ Tưởng liền rời , Tưởng Thành vội vã theo.