Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-02-08 20:36:20
Lượt xem: 62

32.

Buổi tối tan làm, cô ta không ngồi yên được nữa, trên đường Lục Nghiễn về nhà, cô ta đã chặn anh lại.

“Lục Nghiễn, em có chuyện muốn bàn với anh, anh có chút thời gian không?” 

Trần Hải Hà đứng chặn đường khi anh chuẩn bị lên xe buýt.

Lục Nghiễn liếc nhìn cô ta, giọng nhàn nhạt, “Chuyện gì?”

Trần Hải Hà chỉ vào một mái che cách đó không xa, “Có thể qua đó ngồi nói không? Đứng ở đây nóng quá.”

Lục Nghiễn nhìn đồng hồ, cảm thấy có thể sẽ lỡ chuyến xe buýt, bèn nói: “Hay để hôm kia đi, dạo này tôi khá bận.”

Hôm kia? Đến lúc đó thì còn gì hi vọng nữa?

Cô ta lập tức nói thẳng vấn đề ngay tại chỗ.

Lục Nghiễn nhíu mày, “Có lẽ không được, tôi không còn sức lực để nói chuyện với cô nữa.”

Trần Hải Hà vốn biết sẽ là kết quả này, nhưng cô cũng hiểu tính cách của Lục Nghiễn, bèn nói: 

“Vậy mai sau khi diễn thuyết xong, gặp ông ta một chút được không? Thành hay không thì tính sau.”

“Loại người này chỉ cần gặp một lần, sau này sẽ rất khó thoát ra. Tôi đã quyết định từ chối, không cần gặp.”

“Anh khinh thường thương nhân sao?”

“Không.”

“Anh biết các doanh nghiệp dân tộc khởi nghiệp khó khăn thế nào không? Nhất là lĩnh vực công nghệ thông tin, giờ ngay cả nhà nước cũng dốc sức hỗ trợ phát triển doanh nghiệp tư nhân, nếu không thì tại sao phải lập khu kinh tế đặc biệt để làm mô hình?” Lời nói của Trần Hải Hà đầy khí phách.

Lục Nghiễn mỉm cười, “Công nghệ thông tin phổ thông không đòi hỏi đến mức cần tôi. Tô Dương cũng có thể làm được, cô có thể giới thiệu anh ta.”

Chỉ là anh lo những người này lợi dụng tên tuổi của mình để tạo chiêu trò, kêu gọi vốn đầu tư.

Danh tiếng hiện tại của anh không thể có bất kỳ tổn hại nào, nếu không vụ án oan của giáo sư sẽ không còn ai có năng lực để lật lại.

Nói xong, anh định lên xe nhưng lại bị Trần Hải Hà kéo lại, 

“Lục Nghiễn, anh nể mặt tôi một chút đi, gặp anh ta một lần. Từ cấp hai đến đại học, tôi đã giúp anh bao nhiêu chuyện? Tôi có đòi anh trả bất kỳ ơn huệ nào không?”

Khoảnh khắc bị kéo lại, chuyến xe buýt lướt qua anh trong tiếng rít.

Lục Nghiễn hơi bực mình, nhưng không thể phản bác, quả thật cô ấy đã giúp anh tránh không ít phiền toái.

Cuối cùng anh nói: “Tôi sẽ dẫn Tô Dương đi gặp anh ta.”

“Được!”

Khi chuyến xe buýt thứ hai đến, Lục Nghiễn bước lên xe. 

Trần Hải Hà nhìn theo xe buýt rời đi, khóe môi hiện lên nụ cười đắc ý, cả công ty này ngoài cô ra, không ai nói được anh.

Sau này tất cả mọi người sẽ biết điều đó, cả Thẩm Thanh Nghi cũng sẽ biết.

Về đến nhà, ăn cơm xong, Thẩm Thanh Nghi thu dọn bát đũa.

An An nhìn Lục Nghiễn, chớp mắt nói: 

“Mẹ nói tối nay con chơi với mẹ, ba nghỉ sớm đi ạ.”

Lục Nghiễn không ngờ vợ lại chu đáo nghĩ cho mình như vậy.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Anh đứng lên, đi theo cô đến bếp, không để ý tới An An nữa. Anh nói: 

“Mấy cái bát thôi mà, không sao đâu.”

Thẩm Thanh Nghi lần này không chiều anh, 

“Đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi, tối nay An An ngủ với em. Sau này anh muốn làm gì em cũng không ngăn cản.”

Vì anh lỡ chuyến xe buýt, về nhà đã muộn, bây giờ cũng đã tám giờ rồi.

Cô chỉ vào nồi nước nóng trên bếp than, “Nếu anh muốn giúp thì giúp An An tắm đi.”

Cậu bé bây giờ bắt đầu ý thức được cơ thể mình, lúc tắm cứ nghịch ngợm không thôi, mà cô thấy thì đau lòng nhưng nói nhẹ nhàng cũng không nghe, mắng lại không nỡ.

“Được!”

Hai cha con tắm rửa xong, An An quay về phòng của Thẩm Thanh Nghi, còn Lục Nghiễn vào phòng mình.

Đêm đó anh ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, khi Thẩm Thanh Nghi vừa làm xong bữa sáng bước ra, cô liền thấy Lục Nghiễn mặc bộ đồ mới mua cho anh, bất giác sững lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-32.html.]

Áo sơ mi trắng khoác lên người anh như tôn lên phong thái vô hạn, gương mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ. 

Kết hợp với chiếc áo sáng màu, anh trông thật tao nhã, thanh lịch. Vạt áo được sơ vin gọn gàng, làm lộ rõ đường nét vòng eo hoàn hảo.

“Sao thế?” Lục Nghiễn nhận ra ánh mắt của cô.

Thẩm Thanh Nghi hơi bối rối, nói: “Cà vạt của anh hơi lệch...”

Đây là lần đầu tiên anh thắt cà vạt, tất cả đều theo cảm giác, nhìn xuống thì quả nhiên hơi lệch.

Anh bước tới hai bước, dừng lại trước mặt cô, “Anh không biết làm, em chỉnh giúp anh nhé.”

Khoảnh khắc đó, hơi thở của anh bao phủ lấy cô. 

Anh không hút thuốc, không uống rượu, thậm chí hiếm khi đổ mồ hôi, gần như không có mùi gì. 

Nhưng Thẩm Thanh Nghi lại cảm nhận được mùi hương thoang thoảng đặc biệt từ anh.

Cô cúi đầu, đôi bàn tay khéo léo xoay một vòng quanh cổ anh, chỉ chốc lát cà vạt đã ngay ngắn và chắc chắn, như thể đôi tay này có phép màu. 

Dù qua lớp áo, hơi ấm từ tay cô vẫn làm anh bối rối.

Mái tóc cô khẽ lướt qua cằm anh, khiến yết hầu của anh bất giác chuyển động.

“Xong rồi!” Thẩm Thanh Nghi lùi lại, “Mau ăn sáng đi!”

Suốt bữa ăn, Thẩm Thanh Nghi không nhìn anh thêm lần nào.

Lục Nghiễn khẽ cụp mắt, liếc trộm gương mặt thanh tú của cô, không kìm được mà nói:

“Đừng lo, anh đã chuẩn bị rất kỹ rồi.”

Thẩm Thanh Nghi tất nhiên hiểu. Trong mắt cô, công việc tính toán này thật sự hao tổn tâm sức, mỗi lần ba cô làm đều thức trắng đêm.

Dù cô không biết mình có ý nghĩa gì trong lòng anh, nhưng nhìn anh vì dự án khoa học mà nỗ lực như thế, dù chỉ là bạn bè bình thường, cô cũng không thể thờ ơ.

Đối với anh, điều này giống như niềm tin. 

Là học trò xuất sắc nhất của ba cô, giúp thầy mình hoàn thành tâm nguyện cũng là điều anh nên làm.

“Ừ!”

Thẩm Thanh Nghi nhàn nhạt đáp một tiếng.

Lục Nghiễn ăn sáng xong, không nán lại lâu mà rời đi ngay.

Đến hai giờ chiều, anh ngồi ngay ngắn trước màn hình tivi. 

Các chương trình tự sản xuất của đài truyền hình hiện nay phần lớn đều phát sóng trực tiếp vì máy quay và đầu băng rất đắt đỏ.

Ba giờ đúng, chương trình bắt đầu phát sóng. 

An An vừa thấy chương trình mở màn thì đã phấn khích lao vào phòng của Thẩm Thanh Nghi, kéo tay áo cô, kích động hét to:

 “Mẹ ơi, nhanh lên, ba xuất hiện rồi!”

Thẩm Thanh Nghi đặt công việc trong tay xuống, cùng An An ra sofa ngồi xem.

Trên màn hình tivi, đội nhóm của Lục Nghiễn và đội nhóm đến từ Thượng Hải được chia thành hai bên. 

Người dẫn chương trình đứng ở giữa, bên cạnh là một chiếc máy tính.

Là đội chủ nhà, đội Thượng Hải được ưu tiên trình bày trước.

Không hổ danh là đội có các chuyên gia từng du học nước ngoài, họ thể hiện sự hiểu biết rất sâu sắc về những công nghệ tiên tiến nhất thế giới hiện nay trong lĩnh vực kính viễn vọng. 

Đồng thời, họ cũng đưa ra các phương án phù hợp với điều kiện trong nước.

Phần thuyết trình vừa kết thúc, khán giả ngồi trong hội trường vỗ tay rào rào.

Đa số khán giả trong hội trường đều là các học sinh và giảng viên đến từ Viện Khoa học. 

Họ hiếm khi có cơ hội được mở rộng tầm mắt như thế này.

Khi đến lượt các chuyên gia từ kinh đô trình bày, ngay khi Lục Nghiễn bước ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

“Trẻ vậy sao? Không lẽ là dựa vào ngoại hình để vào Viện Nghiên cứu?”

“Đừng nói linh tinh, làm đại diện của Viện Nghiên cứu kinh đô không phải chuyện mà ai cũng làm được đâu.”

Lục Nghiễn không dùng bản thảo hay máy tính, anh thuyết trình rất tự nhiên, lưu loát.

Kết thúc bài trình bày, một chuyên gia từ đội Thượng Hải lập tức đặt câu hỏi:

“Kỹ sư Lục, theo những gì anh vừa trình bày, với kính viễn vọng GSW của chúng ta, tôi cảm thấy việc chọn địa điểm xây dựng đã có vấn đề. Ở Long Thành, số đêm trời quang không nhiều, hơn nữa nơi này gần khu dân cư, liệu tiếng ồn và ánh sáng có làm ảnh hưởng đến độ chính xác của thiết bị không?”

Loading...