Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-02-08 20:35:04
Lượt xem: 55

31.

Lục Nghiễn cười xoa đầu An An, dịu dàng nói:

"Ăn cơm xong, ba còn phải rửa bát nữa. Con nhớ giữ bí mật này lâu thêm chút nhé."

An An nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đáp lời:

"Dạ được ạ!"

Nói xong, thằng bé xoay người chạy ra ghế sô pha, bật ti vi.

Lục Nghiễn đang ăn cơm, bỗng nghe An An reo lên đầy phấn khích:

"Ba ơi, trên ti vi có ảnh giới thiệu của ba kìa!"

Thằng bé còn hăng hái gọi lớn:

"Mẹ ơi, mẹ ra đây xem nè!"

Lục Nghiễn mỉm cười, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng ngủ của Thẩm Thanh Nghi. 

Nhưng trong phòng đang bật nhạc, che lấp hoàn toàn tiếng gọi đầy hào hứng của An An.

Anh thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Cô ấy quả nhiên chẳng mảy may để ý đến mình."

Ăn xong, Lục Nghiễn lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đũa, rửa sạch rồi cẩn thận lau dọn cả bếp. 

Khi trở lại phòng khách, anh nắm lấy tay An An, dịu giọng hỏi:

"Vậy bí mật mà con muốn nói với ba là gì nào?"

An An kéo tay anh, chạy về phía phòng ngủ của anh:

"Ba đi theo con!"

Lục Nghiễn vừa mở cửa phòng đã ngây người. 

Bàn làm việc hôm qua anh bày bừa lộn xộn giờ đã được thu dọn gọn gàng. 

Những bản thảo của anh được cẩn thận kẹp lại, đặt ngay ngắn sang một bên.

Bình hoa nhỏ vốn trống trơn giờ cắm vài nhành cẩm tú cầu xanh lam nhạt.

"Không phải đây đâu!" An An kéo tay anh, lắc lắc, chỉ về phía giường:

"Con bảo mẹ mua chiếu mát cho ba rồi nè. Tối nay ba ngủ sẽ không bị nóng nữa!"

Lục Nghiễn quay lại, quả nhiên thấy trên giường là một tấm chiếu mới tinh.

Anh bước tới, ngồi xuống giường, ngửi thấy mùi nắng và hương bột giặt thoang thoảng.

Anh quay sang hỏi An An:

"Mẹ con giặt hết mấy thứ này rồi à?"

An An gật đầu, mái tóc đen ngắn lắc lư theo từng động tác, trông đáng yêu không tả nổi.

Lục Nghiễn cảm giác trái tim mình như được lấp đầy. Anh ôm chặt An An, không nói nên lời.

An An lại chỉ tay về phía tủ quần áo:

"Mẹ còn mua cho ba quần áo mới nữa đấy!"

Lục Nghiễn ngạc nhiên, bước đến tủ, kéo cửa ra. 

Trong tủ treo một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, bên cạnh là chiếc quần dài màu xanh đậm.

Một chiếc cà vạt được cẩn thận móc trên áo, dưới tủ còn có một đôi giày da mới toanh.

Anh không phải người quá quan tâm đến ăn mặc, cũng chẳng có thời gian để sắm sửa.

Nhưng khi có người chu đáo chuẩn bị tất cả cho anh, cảm giác lại hoàn toàn khác.

"Ba, thử giày đi!" An An kéo giày ra đặt xuống chân anh, hăng hái nói:

"Mẹ bảo áo quần chắc chắn vừa, nhưng giày thì mẹ đoán cỡ, có thể đổi nếu không vừa."

Lục Nghiễn cảm thấy sống mũi cay cay. Anh ngồi xuống, thử giày. Không ngờ đôi giày lại vừa khít.

Không nhịn được, anh thử tiếp áo quần. Lần nào cũng hoàn hảo.

Đứng trước tủ quần áo, ánh mắt anh dừng lại trên vài chiếc quần lót được gấp gọn gàng. Chỉ liếc qua, anh đã nhanh chóng rời mắt, nhưng trong lòng chắc chắn:

 "Chắc chắn cũng vừa."

Mắt anh thoáng hoang mang: "Cô ấy làm sao mà chuẩn đến thế? Cảm giác như dùng thước đo vậy."

"Ba đẹp trai hơn cả mấy chú trên ti vi nữa!" An An cười rạng rỡ, vỗ tay hào hứng.

Mùi nắng và bột giặt trên quần áo khiến Lục Nghiễn nhớ ra mình chưa tắm. 

Anh vội vàng cởi từng món đồ, nhẹ nhàng gấp lại cất vào tủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-31.html.]

Tắm xong, anh thay một chiếc quần lót mới. Vừa vặn đến khó tin, thoải mái như được may riêng.

Tối đó, sau khi An An ngủ, Lục Nghiễn không thể tập trung làm việc. 

Anh cảm giác mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều vương vấn hơi thở của cô.

Nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Lúc vô tình chạm tay vào chiếc quần lót đang mặc, tai anh nóng bừng.

"Đây là quần cô ấy giặt mà." Ý nghĩ đó khiến anh mất cả ngủ.

Anh bật dậy, ngồi trước bàn làm việc, cố ép bản thân tập trung. Mãi đến hai giờ sáng, tâm trạng mới bình ổn.

Sáng hôm sau, Lục Nghiễn dậy đúng giờ, vào bếp nấu cháo và một món xào. 

Dọn dẹp xong xuôi, anh thấy Thẩm Thanh Nghi vẫn chưa ra khỏi phòng. Anh nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ ra khỏi nhà.

Tại viện nghiên cứu, đồng nghiệp Tô Dương nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng:

"Lục Nghiễn, cậu làm gì mà hôm nay nhìn thâm quầng mắt thế?"

Lục Nghiễn không hiểu, chỉ thản nhiên đáp:

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Không có gì."

Tô Dương thở dài, cố gắng nói khéo:

"Ngủ không đủ thì tối nay về ngủ tạm chỗ tôi đi."

"Không cần."

Tô Dương nhướng mày, cười ẩn ý:

"Thế thì nhờ chị dâu để ý một chút. Ngủ là chuyện quan trọng, đừng quá sức."

Lục Nghiễn thoáng khựng lại, rồi lạnh nhạt nói:

"Đừng suy nghĩ lung tung. Cô ấy không phải người gây chuyện, tôi không ngủ được là vấn đề của tôi."

Tô Dương bật cười:

"Được, được. Nhưng nhìn dáng vẻ cậu nhận lỗi hôm nay, tự nhiên tôi cảm thấy như kiểu bị 'chế ngự' rồi ấy. Hay thật!"

Nói xong, anh ta lắc đầu rời đi, để lại Lục Nghiễn cau mày, không hiểu nổi mình bị làm sao.

Không lâu sau, Vương Chí Phương cũng bước vào phòng, cười hỏi Lục Nghiễn:

"Ngày mai đi đài truyền hình, có cần mượn quần áo của tôi không?"

Lục Nghiễn điềm nhiên lắc đầu, giọng nói có chút tự hào ẩn giấu:

"Không cần đâu, vợ tôi chuẩn bị sẵn rồi."

Bề ngoài anh trông rất bình thản, nhưng trong giọng nói thấp thoáng nét khoe khoang khó ai nhận ra.

Trong viện nghiên cứu, mọi người đều tất bật chuẩn bị cho sự kiện ngày mai mà Lục Nghiễn và một số đồng nghiệp sẽ tham gia ở đài truyền hình.

Trần Hải Hà cũng không ngoại lệ. Vào ngày thứ hai sau khi cô ta xuất viện, có một thương nhân Hoa kiều tìm đến cô ta.

Người đó đưa ra đề nghị:

"Cô Trần, tôi muốn nhờ cô giới thiệu tôi với Lục Nghiễn."

Trần Hải Hà dè dặt hỏi lại:

"Ông tìm anh ấy làm gì?"

Thương nhân mỉm cười giải thích:

"Chúng tôi vừa mở một nhà máy sản xuất thiết bị liên lạc ở Bằng Thành, muốn mời anh ấy hỗ trợ đột phá về kỹ thuật. Nếu thành công, tôi trả cô 20.000 tiền hoa hồng, còn Lục Nghiễn sẽ nhận được nhiều hơn thế."

Ông ta ngừng lại một chút rồi bổ sung:

"Chương trình ngày mai anh ấy tham gia cũng do một dự án khác của công ty chúng tôi tài trợ độc quyền."

Nói xong, ông ta đặt một tấm danh thiếp lên bàn:

"Cô cứ suy nghĩ kỹ. Tôi chỉ cần một lời giới thiệu, không cần cô chịu trách nhiệm gì thêm."

Trần Hải Hà thoáng bất ngờ. 

Cô không ngờ Lục Nghiễn lại "có giá" đến vậy. Lời đề nghị hấp dẫn làm cô d.a.o động, nhưng cuối cùng vẫn hỏi thêm, không yên tâm:

"Tại sao ông không tự tìm anh ấy?"

Thương nhân cười khổ, lắc đầu:

"Tìm rồi. Nhưng không thể gặp nổi. Anh ấy nói không rảnh, đến cơ hội đàm phán cũng không có. Nếu có người quen giới thiệu, chắc chắn sẽ khác. Chỉ cần anh ấy nghe điều kiện tôi đưa ra, đảm bảo sẽ đồng ý."

Trần Hải Hà đắn đo hồi lâu rồi đáp:

"Để tôi suy nghĩ. Trước khi anh ấy tham dự hội thảo, tôi sẽ cho ông câu trả lời."

Loading...