Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-07-08 13:34:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong câu đó, tim Thẩm Thanh Nghi như lệch một nhịp.
Bị Lục Nghiễn chằm chằm, cô chút tự nhiên, nghiêng đầu né tránh ánh mắt , lí nhí :
“Em …”
Dáng vẻ cụp mắt, giọng dịu nhẹ của cô khiến Lục Nghiễn xúc động hôn cô một cái.
nhớ tới câu “trừng phạt” mà cô đó, yết hầu khẽ chuyển động, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cái "trừng phạt" thực sự khiến khổ sở.
Anh bế cô từ bàn xuống, nhẹ giọng :
“Được , tìm bản thảo thôi.”
Thẩm Thanh Nghi lấy chìa khóa trong túi , mở chiếc hộp, từ bên trong lấy một cuốn sổ tay vỏ màu xanh, đưa tới mặt :
“Chính là cuốn .”
Lục Nghiễn nhận lấy, mở , nhanh chóng lật xem nội dung bên trong.
Thẩm Thanh Nghi thấy cau mày, môi mím thành một đường thẳng, kìm mà lo lắng hỏi:
“Là gì ?”
Anh đóng cuốn sổ :
“Là một kết quả thí nghiệm.”
Địa điểm thí nghiệm ở trong nước, dữ liệu bên trong càng giống như là thành quả của hai cùng hợp tác thực hiện.
“Quan trọng lắm ?”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Ừ.”
Anh vốn định giải thích thêm, nhưng nghĩ tới khi cô thấy tin Vương Minh Nghĩa tự sát truyền hình, vẻ mặt kinh hoảng đến tột độ , những lời định liền nuốt ngược trở .
Anh cất cuốn sổ trong lớp áo gió bên trong.
Thẩm Thanh Nghi thấy chuyện xong, liền sắp xếp những bản thảo còn trong hộp, dậy :
“Đi thôi.”
Nói cô bắt đầu đóng cửa sổ, kéo rèm, kiểm tra khắp phòng một lượt.
Khi tới cửa đại sảnh, vẫn thấy Lục Nghiễn , cô đành phòng:
“Sao ?”
Vừa dứt lời liền thấy đang cô, ánh mắt rực cháy, cơ thể khẽ tựa bàn phía , hai tay chống nhẹ, cứ như đang chờ đợi điều gì đó.
Thẩm Thanh Nghi lập tức hiểu . Chỉ là… như , chủ động, rốt cuộc là ý gì?
Nghĩ đến ngày mai , cô đoán mấy tâm tư khó hiểu của nữa, bèn chủ động bước tới.
Lục Nghiễn lập tức thẳng dậy, yết hầu chuyển động mạnh, ngay đó, đón lấy cái ôm của cô.
Cô kiễng chân, ngẩng đầu, chỉ hôn tới… cằm .
Xấu hổ c.h.ế.t …
Kiểu chịu cúi đầu nhường chút nào như , chẳng lẽ là cô hiểu sai ý?
Thẩm Thanh Nghi cảm thấy thật hổ, còn tự đa tình nữa.
Vịt Trắng Lội Cỏ
thôi, hiểu nhầm thì hiểu nhầm.
Dù cũng là chồng cô, chẳng trái đạo đức, cũng phạm pháp. Cô kiểu vì mấy chuyện nhỏ mà tự giày vò .
Điều ngược với Lục Nghiễn.
Anh luôn nắm chắc và quyết đoán trong đại sự, nhưng đối diện với cô thì chẳng .
Anh luôn thận trọng từng chút một, dò xét thử thách, chỉ dám buông thả một cách cẩn trọng.
Chỉ vì hôm qua cô một câu “trừng phạt”, mà khắc sâu trong lòng.
Dù là như , vẫn thể ngừng suy nghĩ:
Nếu như là cô , thế… tính là phá quy tắc, đúng ?
Ngay khi Thẩm Thanh Nghi định buông chân rời , bất ngờ thể bỗng nhẹ bẫng—cô bế bổng.
Trong chớp mắt, cô ôm xuống lòng theo một tư thế cực kỳ ám .
Hai mặt đối mặt, cô ép mở hai chân lên đùi .
Bàn tay to lớn của vòng lấy eo cô, cúi đầu, thở nóng rực, khàn khàn:
“Bây giờ… em thể hôn .”
Thẩm Thanh Nghi: !!!
Cô kiểu giả vờ thanh cao, liền cúi đầu dán lên môi , nhẹ nhàng cọ sát, cắn mút từng chút một.
Nụ hôn của cô mềm mại dịu dàng, khiến đầu óc Lục Nghiễn trở nên trống rỗng.
Cảm giác trêu chọc mà thể đáp , giống như hàng vạn con kiến cùng lúc bò qua , khó chịu … khoái cảm.
Anh kìm mà ngửa đầu .
Thẩm Thanh Nghi cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.
Dù hai mật nhiều, nhưng mỗi cô đáp , đều sẽ trở nên điên cuồng và chiếm hữu.
Cô thể cảm nhận sự kiềm chế của … nhưng tuyệt đối từng mạnh đến thế .
phối hợp—cô hôn chỗ nào, liền đưa chỗ đó gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-169.html.]
Ngoan đến kinh ngạc, dịu dàng đến mức bất thường.
Cho đến khi cô cảm thấy bụng thứ gì đó cứng rắn thúc …
Cô hoảng hốt ngừng , đẩy Lục Nghiễn nhảy khỏi .
Lục Nghiễn chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lập tức tỉnh táo , cũng hiểu vợ đang lo sợ điều gì.
Anh vội vàng dậy, kéo lấy cổ tay cô:
“Anh sẽ đổi.”
Thẩm Thanh Nghi ngẩn , thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành khẩn thiết, nhịn :
“Thay đổi cái gì?”
Lục Nghiễn mím môi, khẽ :
“Trở nên dịu dàng hơn.”
Từng câu từng chữ cô trách móc hôm qua, đều ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Thanh Nghi bật khẽ, cô nào yêu cầu gì như :
“Anh bây giờ như cũng mà! Đừng lời Thải Tình, em xem ti vi nhiều quá nên nghĩ mấy chuyện viển vông thôi.”
Lục Nghiễn sững —hóa vợ nhớ gì về những lời đêm qua.
Anh còn định thêm gì đó, thì Thẩm Thanh Nghi đồng hồ:
“Mau về , hôm nay em ngủ sớm.”
Thấy vẫn lề mề chịu , cô đột nhiên cảm thấy lúc cứ y như An An khi đòi cái gì đó mà ngại mở miệng .
Nói thật thì… dỗ dành hai cha con nhà đúng là mệt thật, đoán chiều, kể đôi khi còn suy nghĩ khác nữa.
Cô nghiêng đầu :
“Không là hôn đủ chứ?”
Lục Nghiễn gật đầu chút do dự:
“Ừ.”
Thẩm Thanh Nghi hiểu , ngờ dễ đoán hơn cả An An, cô bước gần:
“Vậy… tới đây .”
Lục Nghiễn nghĩ: Đây là vợ chủ động yêu cầu đấy nhé.
Anh tới, thấy ánh mắt cô dừng ở thắt lưng , liền khẽ :
“Chỉ cần em … thể khống chế nó.”
Vừa , ôm cô lòng, cúi đầu, trán tựa trán.
Hơi thở dồn dập và nóng rực, mang theo luồng khí xâm lấn rõ rệt, như thể dã thú đang cố gắng giam cầm bản trong xiềng xích, chỉ chực chờ phóng thích.
nụ hôn rơi xuống là một sự dịu dàng đến tận cùng, nồng nàn và đầy nâng niu.
Thẩm Thanh Nghi chuỗi nụ hôn của hôn đến mềm nhũn cả , từ khoé môi đến hàng mi, dường như hôn thế nào cũng thấy đủ.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng dừng , vùi đầu cô lòng n.g.ự.c , điều chỉnh thở, đó mới khẽ :
“Đừng tìm luật sư ở Phượng Thành nữa, đưa em sang đây là .”
“Vì ?” Cô hỏi.
“Anh sẽ tìm giúp em bên .”
Nếu chỉ là đưa Hàn Lan Chi sang, cùng lắm cũng chỉ mất một tuần.
nếu tìm luật sư, thì sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
Anh xa cô quá lâu.
Thẩm Thanh Nghi nghĩ ngợi một lúc gật đầu:
“Được.”
Dư luận hiện giờ đảo chiều, những luật sư tiếng ở thủ đô chắc cũng sẽ còn từ chối nhận vụ án của ba cô, huống chi là do Lục Nghiễn .
“Đừng đến tìm Hà Hương Thảo.” Lục Nghiễn nhấn mạnh.
Lý do , cô cũng hiểu .
“Ừm.” Thẩm Thanh Nghi ngoan ngoãn đáp lời.
Một lúc , Lục Nghiễn nhẹ giọng thêm:
“Em thể… đừng ở nhà họ Hạ nữa ?”
Thẩm Thanh Nghi mất vài giây mới hiểu đang gì—cuối cùng thì vẫn để bụng.
Cô nghiêm túc giải thích:
“Lúc em đến chuyện ly hôn là vì em giận .
Em với Hạ Tịch Học chẳng gì cả. Ngoài nhà họ Hạ , nghĩ em còn tìm công việc nào phù hợp như thế ?
Chị em nhà họ Hạ chăm sóc con em suốt bao nhiêu năm, em thể nghỉ là nghỉ ngay .
Hơn nữa, với tiêu chuẩn của nhà họ Hạ, một từng kết hôn con như em—vốn dĩ đủ tư cách bước chân .
Em còn An An, em thể mơ mộng xa xôi, lao đầu một giấc mơ chẳng bao giờ thành hiện thực chứ?
Anh thông minh như , lẽ nên hiểu điều đó chứ.
Còn Hạ Tịch Học… nếu thực sự tìm hiểu kỹ về , thì càng nên nghĩ nữa.”