Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:56:56
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Xuân Hoa ngồi trước sạp hàng, chỉnh lại đống đế lót, định thu dọn thì thấy một cô gái xinh đẹp đẩy xe đạp dừng trước mặt hỏi: 

"Đế lót bao nhiêu tiền một đôi?"

"Tám hào." Vương Xuân Hoa trả lời như mọi khi.

Thẩm Thanh Nghi cười: "Có thể rẻ hơn chút không?"

Vương Xuân Hoa nhìn cách ăn mặc và khí chất của Thẩm Thanh Nghi, rõ ràng không phải người cần kè tám hào. "Cô có thể đi hỏi chỗ khác."

Nói xong liền bắt đầu thu dọn.

Thẩm Thanh Nghi vội dựng xe đạp, giữ tay cô ta đang thu dọn: "Làm ăn kiểu gì mà nói một câu đã thu quán."

Vương Xuân Hoa suy nghĩ: "Cô muốn mua mấy đôi?"

"Một tệ hai đôi được không?"

Vương Xuân Hoa lập tức mất hứng: "Loại của tôi năm hào không bán được."

"Trước đây tôi từng đến Nam Dương trấn, thôn Bát Khê, mua hai đôi từ một đồng chí tên Hà Hương Thảo, chính xác là năm hào một đôi. Về nhà dùng thấy rất thoải mái, nhưng từ khi đến kinh đô không tìm được loại này nữa, dù đó là chuyện mấy năm trước rồi."

Nghe đến ba chữ "Hà Hương Thảo", mắt Vương Xuân Hoa lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Biểu cảm tinh tế này không lọt khỏi mắt Thẩm Thanh Nghi.

Đầu óc cô như muốn nổ tung, quả nhiên...

Cô kìm nén sự xúc động trong lòng, bình tĩnh chờ Vương Xuân Hoa trả lời.

Vương Xuân Hoa do dự: "Hai đôi một tệ rưỡi, cô muốn thì lấy."

Thẩm Thanh Nghi vui vẻ gật đầu, móc tiền từ túi đưa ra.

Nhận tiền xong, cô muốn tán gẫu thêm: "trưa ăn cơm xong, chị có ra bán tiếp không?"

"Nếu muốn mua, cô có thể mua nhiều đôi một lần." 

Vương Xuân Hoa thấy Thẩm Thanh Nghi có chút quen mặt, lại không giống người chuyên đi mua đế lót, trong lòng dấy lên cảnh giác.

"Tôi định giới thiệu mấy chị em bạn bè đến mua."

Vương Xuân Hoa gật đầu: "Chiều tôi sẽ đến."

"Ở nhà chị không có con nhỏ phải chăm sao?" 

Thẩm Thanh Nghi tưởng cô ta sẽ nói chiều không ra để nấu cơm cho con, từ đó dò hỏi địa chỉ.

Không ngờ Vương Xuân Hoa nói chiều vẫn đến.

Cô còn muốn hỏi thì cô ta đã vội thu dọn: "Tôi phải về nấu cơm rồi, nếu muốn dẫn bạn đến mua, hai giờ chiều quay lại."

Nói xong không đợi Thẩm Thanh Nghi mở miệng, nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc lên xe đẩy nhỏ rồi đi.

Thẩm Thanh Nghi nghĩ thôi thì chiều quay lại, cô đến quá vội, chưa chuẩn bị gì, không tìm được lý do thân thiết hơn.

Ăn trưa xong, cô đến cửa hàng bách hóa mua một hộp sữa bột và hai cân kẹo, đồng thời nghĩ ra lý do, quyết định chiều gặp lại.

Nhưng chiều đến nơi, đâu còn bóng người.

Mấy ngày sau, Thẩm Thanh Nghi ngày nào cũng đến nhưng không thấy tăm hơi. 

Hỏi thăm xung quanh cũng không ai biết cô ta ở đâu, cô vô cùng chán nản.

Suốt năm ngày liền, Vương Xuân Hoa không xuất hiện nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-139.html.]

Mãi đến khi Hạ Tịch Học báo tin Tiền Phạm Tây qua đời, cô mới ngừng việc chờ đợi, đi viếng tang.

Ba ngày liền, Thẩm Thanh Nghi đau lòng tức ngực.

Tang lễ kết thúc, cô mất mấy ngày mới bình phục, thỉnh thoảng nhận điện thoại từ Lục Nghiễn.

Vô thức đã đến cuối tháng, công trình của Lục Nghiễn hoàn thành. 

Chiều hôm anh về, An An vui mừng khôn xiết, Lục Thải Tình bận nấu cơm, còn Thẩm Thanh Nghi vừa ra ngoài mua đồ.

Lục Nghiễn đặt hành lý vào phòng cũ, An An theo vào: Ba ơi, mẹ mua cho bố nhiều thứ lắm."

Lục Nghiễn đặt vali xuống, thấy An An mở từng ngăn tủ, bên trong toàn quần áo, khăn mặt, tất, khăn quàng... của anh.

An An thấy ba đờ người, lại mở tủ nhỏ khác: "Con cũng có nè."

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lục Nghiễn chậm rãi đến trước tủ quần áo, tay lướt qua từng bộ, đủ bốn mùa, áo trong áo ngoài, tay dài tay ngắn, tất dày mỏng xếp gọn gàng phân loại.

Tủ đồ của An An cũng vậy, chỉ khác kích cỡ, bộ lớn nhất có thể mặc đến năm sáu tuổi.

An An thấy bố đột nhiên trầm mặc, ngây thơ hỏi: "Ba không vui sao?"

Lục Nghiễn nuốt nghẹn: "Không. Con biết tại sao mẹ mua nhiều đồ thế không?"

Có vẻ cô ấy định để An An lại.

"Dì và mẹ kiếm được nhiều tiền lắm. Mẹ hễ có tiền là thích tiêu, nhất là ở cửa hàng bách hóa, không mua gì là ngứa tay." An An mở to mắt sáng long lanh giải thích rất nghiêm túc.

Lục Nghiễn không nói gì thêm, ánh mắt dừng ở bàn làm việc, trên đó có ống đựng bút mới với đủ loại bút bi, bút chì, bên cạnh là ba lọ mực đen, xanh, đỏ.

An An thấy ba không chút vui mừng, đến lắc tay Lục Nghiễn: Ba sao thế? Có phải giận mẹ tiêu hoang không?"

Lục Nghiễn quay người ngồi xuống ghế: "Không."

Đúng lúc đó, An An nghe tiếng động bên ngoài, reo lên: "Mẹ về rồi!"

Lục Nghiễn nghe vậy tim đập thình thịch, muốn đứng dậy nhưng lưng cứng đờ, như thể sắp nhận án.

An An mở cửa chạy ùa ra: "Mẹ ơi, ba về rồi, mẹ vào xem đi."

Nói xong lại thầm thì: "Hình như ba không vui, mẹ ômba đi, con sẽ đứng canh cửa như lần trước."

Thẩm Thanh Nghi:!!!

Cô để gói thịt và trứng luộc vừa mua lên bàn. Biết Lục Nghiễn tối nay về nên cố đi mua thêm đồ, không ngờ anh về sớm thế.

Cô đẩy cửa phòng Lục Nghiễn bước vào.

Lục Nghiễn nghe tiếng động, định thần đứng dậy đóng cửa, ánh mắt dừng trên người vợ, chợt nhận ra cô đã gầy đi

"An An nói anh không vui, có chuyện gì sao?" Thẩm Thanh Nghi hỏi.

Lục Nghiễn nhìn vợ, khóe miệng cười, ánh mắt bình thản, không có vẻ gì là sắp nói chuyện chia tay: "Cảm ơn em đã mua quần áo cho anh."

"Có món nào không ưng hay không vừa không? Nếu có em đem đổi."

"Không! Lãnh đạo cho anh nghỉ một tuần." Lục Nghiễn trả lời.

Đôi mắt vợ chính xác hơn cả thước đo, gu thẩm mỹ cũng tốt, quan trọng là anh không ngại mặc gì, nên cô mua gì cũng được.

Thẩm Thanh Nghi cười: "Vậy nghỉ ngơi mấy ngày nhé."

Anh vừa định hỏi "Sao em đột nhiên mua nhiều đồ thế cho anh và An An?" nhưng nhanh chóng nuốt lại. Anh biết rõ câu trả lời, nhưng giờ không muốn nghe chút nào.

Lục Nghiễn khẽ "Ừm", dừng lại, giọng trầm ấm: "Lại đây!"

 

Loading...