NỮ Y NHỎ VÀ THẦN BÌNH LUẬN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-10-18 07:49:03
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
run tay gõ bình luận, tim như thắt .
【Ta tra đủ loại tài liệu, vài cách vẫn dùng !】
【Có thể cho uống nước cơm hoặc nước muối nhạt, đun sôi để nguội, chia nhiều , để tránh mất nước và sốc. Nếu da loét, rửa bằng nước đun sôi để nguội, đắp lá bồ công , rau sam giã nát cầm máu, giảm viêm.】
【Còn nữa, Khi hạ sốt thể lấy vảy đậu của mắc nhẹ nghiền vụn thổi mũi việc đó thể giúp tạo miễn dịch!】
Giữa thở dốc, A Ngọc khẽ lẩm bẩm:
“Nước… nước đun sôi…”
Nàng vịn vách bò dậy, đầu gối mài rách đến rớm máu, nhưng chẳng màng đến đau đớn.
Lão ngự y bên cạnh rưng rưng nước mắt, thấy nàng tỉnh, vội đỡ lấy:
“Quận chúa, vô ích thôi… t.h.u.ố.c cũng chẳng còn nữa…”
“Không cần thuốc.”
Giọng của A Ngọc khàn đến như giấy nhám cọ qua cổ họng.
“Bảo tìm gạo… nấu cháo gạo loãng, càng đặc càng . Rồi đun nước sôi, thêm một ít muối, để nguội… cho tiêu chảy uống.”
Nàng dừng , khẽ đ.ấ.m trán như cố nhớ, tiếp:
“Còn cỏ… bồ công ở góc tường, nhổ cả rễ, rửa sạch giã nát, đắp lên những vết thương lở loét.”
Đám ngự y ngỡ ngàng.
thấy ánh sáng trong đôi mắt A Ngọc vẫn tắt, họ cuối cùng cũng bắt tay theo.
Một bệnh nhân què dùng gậy chống góc tường, thật sự moi lên một bụi bồ công dính đầy bùn;
Còn lão ông phụ trách nhóm lửa, đổ nửa túi gạo thô cuối cùng nồi, nước sôi ùng ục, mùi gạo hòa với mùi thuốc, kỳ lạ lấn át cả mùi tử khí trong gian.
A Ngọc tựa cánh cửa gỗ, lũ trẻ nâng bát cháo sệt nóng hổi, vợ đắp t.h.u.ố.c lên vết thương của chồng, đầu ngón tay nàng khẽ vuốt ve chiếc còi ưng bên cổ.
Đột nhiên, một bé gái chỉ tay ngoài cửa sắt:
“Có… con chim ưng kìa!”
Bên ngoài hàng rào, Truy Vân đang mổ mạnh cổ tay tên thị vệ, khiến bó củi cầm rơi xuống đất.
Sau nó, một bóng khoác áo choàng đen bước tới trong ánh trăng.
Khi thanh đao cong trong tay c.h.é.m đứt thanh củi chắn thứ ba, mới rõ lưng vác một bao tải lớn, nó phồng lên, ướt sũng bùn đất, miệng bao hé những lá hoắc hương còn đọng nước.
“Tránh !”
Giọng như gió lạnh quét qua, cả xông thẳng dịch sở, vạt áo choàng đen quét qua hàng rào, tung bụi mù.
“Đất Nam Chiếu ẩm thấp, chúng từng nghiên cứu phương d.ư.ợ.c trị ôn dịch. Hôm nay, lấy phận Nhị hoàng tử Nam Chiếu, dâng cho Đông Lâm phương t.h.u.ố.c .”
Một thị vệ vội can:
“Giờ Thái tử lệnh, nếu trong một tháng dịch dập , bộ trong dịch sở sẽ thiêu.”
“Điện hạ, nếu ngài bước , sợ rằng cũng khó mạng, xin về!”
Thác Bạt Hoằng liếc một cái, ánh lạnh hơn cả ánh đao:
“Ta , đến lượt ngươi nhiều lời.”
“A Hoằng…”
A Ngọc tựa cửa, bước qua cánh cổng sắt, hai mắt bất giác nhòe vì nước mắt.
Thác Bạt Hoằng ném bao t.h.u.ố.c cho các ngự y đón lấy, thẳng tới bên nàng.
Ngón tay run rẩy chạm trán nàng, giọng thấp, khàn, mang theo sự hoảng hốt mà chính cũng nhận :
“Sốt vẫn lui.”
Từ trong áo, lấy một gói giấy dầu nhỏ, bên trong là vài viên kẹo gừng ép chặt.
“Ngậm lấy, sẽ dễ chịu hơn.”
Nói xong, , nhưng đôi tai đỏ bừng.
Hắn đưa phương d.ư.ợ.c của Nam Chiếu cho nhóm ngự y.
Một y đồ trẻ tuổi cầm lấy, lưỡng lự hỏi:
“Quận chúa… cách … liệu quá mạo hiểm ?”
A Ngọc đang chia thuốc, ngẩng đầu, đôi mắt sáng như ngọc trong sương:
“Dù mạo hiểm, cũng thử.”
“Ngươi xem cỏ bồ công ở góc tường, mọc trong khe đá mà vẫn sống , chúng vì ?”
Khói t.h.u.ố.c bay lên cuồn cuộn, hòa sương đêm.
khẽ thở một dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-y-nho-va-than-binh-luan/chuong-6.html.]
Trong nguyên tác, phương t.h.u.ố.c trị ôn dịch cuối cùng chính là Tiêu Dập đ.á.n.h cắp từ Nam Chiếu.
Mà nay, mang phương d.ư.ợ.c đến cứu bọn họ, chính là Thác Bạt Hoằng.
Vậy nên , họ đều sẽ sống.
Trong dịch sở ba mươi hai .
Mười hai vì chậm cứu mà qua đời, còn hai mươi đều sống sót bước .
Khi ôn dịch khống chế, thì cơn bão chính trị trong nguyên tác cũng bùng nổ.
Tiêu Dập vạch trần việc Thái tử tư trữ d.ư.ợ.c liệu, gây khiến dịch bệnh lan tràn và thương vong nặng nề.
Thánh thượng giận dữ, giáng Thái tử thứ dân, đày Lĩnh Nam.
Tiêu Dập dừng ở đó bịa đặt rằng Thác Bạt Hoằng dịch sở là vì Ung Vương phủ cấu kết với Nam Chiếu, mưu đồ phản quốc.
Khi chiếu chỉ đến nơi, A Ngọc mặt tái nhợt, sợ rằng sẽ liên lụy đến phụ vương.
Thác Bạt Hoằng chỉ khẽ nàng, ánh mắt bình tĩnh, trấn an, cùng nàng tiến cung đối chất.
Cuộc đối đầu , xem mà khoái chí đến run , Tiêu Dập thua tan tác.
Hắn đ.á.n.h giá thấp Thác Bạt Hoằng và Ung Vương, và đ.á.n.h giá quá cao bản .
Trước hết, Thác Bạt Hoằng trình bằng chứng chính Tiêu Dập thả đám binh ôn dịch kinh thành.
【First Blood!】
Kế đến, Ung Vương dâng tấu, chứng minh truyền lệnh giả của Thái tử, định phóng hỏa thiêu dịch sở.
【Double Kill!】
Sau đó, A Ngọc ngửi độc d.ư.ợ.c chậm, ẩn trong viên ngọc bội mà Tiêu Dập tặng Hoàng thượng.
【Triple Kill!】
Rồi Hoàng hậu, sinh mẫu của Thái tử, tố cáo cùng Quý phi quan hệ con.
【Quadra Kill!】
Cuối cùng, chính chính thất của Tiêu Dập dâng chứng cứ mấu chốt, gần đây sủng ái một nữ nhân lai lịch mờ ám, và trong phòng nàng bản đồ bố phòng quân doanh.
【Penta Kill!】
Chuyện , lẽ Tiêu Dập thực vô tội vì bản đồ là Lãnh Khuynh Thành tự trộm.
ai mà tin?
Ít nhất là cũng tin.
Hoàng thượng giận đến nổ đom đóm mắt, lệnh bắt cả hai.
Lãnh Khuynh Thành điệu đến, thấy cục diện nguy cấp, lập tức quỳ sụp, nước mắt lã chã:
“Thánh thượng minh giám, dân nữ chỉ nữ công, nào hiểu nổi bản đồ quân doanh là gì.”
“Là Tam hoàng tử sai dân nữ trộm về, còn nếu , sẽ bán dân nữ thanh lâu!”
Hoàng thượng là từng lăn lộn giữa m.á.u và gió, màn kịch rẻ tiền lừa nổi.
Ngài cho trảm cả hai, t.h.i t.h.ể treo nơi cổng thành ba ngày gương cho kẻ khác.
Giống như nguyên tác, độc tố trong Hoàng thượng phát tác, một năm , ngài băng hà.
Tranh đấu suốt bao năm, cuối cùng Huệ Tần, sinh tiểu hoàng tử, là kẻ hưởng lợi lớn nhất.
Ung Vương thành nhiếp chính, nắm thực quyền cả Đông Lâm.
Ngài hỏi A Ngọc:
“Nữ nhi gì, dù là trăng trời, phụ vương cũng hái xuống cho con.”
A Ngọc khẽ cúi đầu, đôi mi rung lên, giọng mềm nhưng kiên định:
“Nữ nhi cần châu báu, chỉ cầu phụ vương một chuyện. Con lập lớp y học trong nữ học đường ở kinh thành, truyền dạy y thuật. Dù là quý tộc thương nhân, nông dân nghèo bán hàng rong chỉ cần học, đều thu học phí.”
Đó là việc đại thiện.
Ung Vương xong, vung tay một cái:
“Làm !”
Thế là nữ y học viện đầu tiên của Đông Lâm đời.
Ngày khai giảng, cả nửa con phố chật kín .
Trên bục giảng, nữ phu tử trong áo trắng giảng đến khô cả giọng.
Còn ngoài cửa sổ, cành cây, một đàn ông đến từ dị vực nhắm mắt nghỉ ngơi, vai là Truy Vân đang xếp cánh.
Hắn đợi buổi dạy kết thúc để đón thê tử về nhà ăn cơm.
Và họ sẽ còn cùng sống đến răng long đầu bạc
— Toàn văn —