NỮ Y NHỎ VÀ THẦN BÌNH LUẬN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-18 07:49:02
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Ai ngờ đêm , A Ngọc đột nhiên phát sốt dữ dội.

 

Ngự y bắt mạch, sắc mặt biến hẳn, lùi mấy bước như gặp quỷ:

 

“Quận chúa... quận chúa nhiễm ôn dịch !”

 

Trong đầu lập tức hiện hình ảnh mấy tên đàn ông dính đầy mụn đậu ban nãy.

 

Tiêu Dập, quả thật hiểm độc.

 

Không chỉ hủy danh tiết của A Ngọc, mà còn lấy luôn mạng nàng.

 

chợt nhớ, trong nguyên tác cũng từng xuất hiện một trận ôn dịch lớn.

 

Khi đó, hoàng thượng lập tức hạ chỉ: Dù là Thái tử Tam hoàng tử Tiêu Dập, ai thể khống chế ôn dịch, sẽ trọng thưởng.

 

Tiêu Dập xử lý việc gần như mỹ.

 

Hắn chỉ dập tắt dịch bệnh, mà còn thuận thế tra nguồn gốc lây nhiễm.

 

Thì kẻ cố ý thả mấy tên lính mắc bệnh trong kinh thành, khiến ôn dịch lan khắp nơi.

 

Lần theo manh mối, Tiêu Dập sẽ phát hiện chủ mưu chính là Thái tử, bày trò để tạo công mặt hoàng thượng, cũng lấy lòng dân chúng, củng cố ngôi vị.

 

Hoàng thượng nổi giận, lập tức phế Thái tử thành thứ dân, đày đến Lĩnh Nam.

 

Và nhờ trận ôn dịch , Tiêu Dập một bước lên cao, quyền thế hiển hách..

 

……

 

Ôn dịch lan khắp kinh thành.

 

Hoàng thượng giao việc cho Thái tử phụ trách, Tam hoàng tử Tiêu Dập hỗ trợ.

 

Thái tử lệnh tập trung tất cả nhiễm bệnh đưa đến dịch sở để cách ly.

 

A Ngọc là quận chúa, vốn dĩ trong lệnh đó.

 

Thế mà nàng quỳ gối Ung Vương, giọng nghẹn ngào:

 

“Phụ vương, xin cho con đến dịch sở.”

 

“Con hồ đồ !”

 

Giọng Ung Vương run lên, pha lẫn giận dữ từng .

 

“Dịch sở là nơi nào? Toàn là bãi tha ma gom xác c.h.ế.t, con là quận chúa, phụ vương thể mời ngự y giỏi nhất trong cung đến chăm sóc, hà cớ gì đến đó chịu tội?”

 

A Ngọc cúi rạp , trán chạm đất, giọng dù nghẹn nhưng kiên định đến lạ thường.

 

“Từ nhỏ nữ nhi học y thuật, hiểu rằng lão ấu, , sơ, sang hèn đều bình đẳng như .”

 

Nàng ngừng , đưa tay gạt hàng lệ ở khóe mắt.

 

“Hơn nữa, giờ trong kinh thành bao dân chúng ôn dịch hành hạ, ngay cả một chén t.h.u.ố.c sạch cũng chẳng mà uống. Nếu nữ nhi chỉ an ở trong phủ Vương gia, thì những năm tháng học y để gì?”

 

Nàng dập đầu một cái thật mạnh, giọng run mà vẫn cứng cỏi:

 

“Con xin lấy tính mạng thề rằng, sẽ bình an trở về từ dịch sở, để còn bầu bạn bên phụ vương thật lâu, thật lâu.”

 

Ngoài hành lang, đèn lồng gió thổi nghiêng, ánh sáng chập chờn hắt lên đôi vai gầy nhỏ.

 

Ung Vương bóng lưng ngoan cường của con gái, trong lòng thoáng hiện bóng dáng của Ung Vương Phi năm nào.

 

Năm , vì mang t.h.u.ố.c đến cho tướng sĩ nơi biên cương, bà cũng vác bụng mang thai, một xông vùng đất rét buốt.

 

Ông khẽ nhắm mắt.

 

Khi mở , nơi đáy mắt đỏ hoe, bao nhiêu do dự đều tan thành một câu nghẹn ngào:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-y-nho-va-than-binh-luan/chuong-5.html.]

“Được… lắm, cho câu bình đẳng như …”

 

Ông cúi đỡ A Ngọc dậy, giọng khàn hẳn , như chặn nghẹn trong cổ:

 

“Đi . Phụ vương… đợi con trở về.”

 

Sáng sớm hôm , trời còn sáng hẳn, A Ngọc y phục bằng vải thô, gom hết kim sang d.ư.ợ.c và giải độc đan nhét hòm thuốc.

 

Truy Vân đậu lên vai nàng, mỏ sắt khẽ cọ má như dỗ dành, dường như nó cũng chuyến đầy hiểm nguy.

 

Dịch sở đặt ở kho lương bỏ hoang ngoài thành, đến nơi ngửi thấy mùi hôi thối lẫn với mùi t.h.u.ố.c đắng.

 

Sau hàng rào gỗ, chen chúc những quấn rách rưới, kẻ ho sặc sụa đến xé phổi, kẻ sốt đến mê sảng, nhảm liên hồi.

 

A Ngọc bước , một đứa trẻ gầy trơ xương lao đến nắm vạt áo nàng, giọng khàn đặc:

 

“Đại phu… cứu mẫu con… mẫu sắp xong …”

 

Nàng vẫn ho khẽ, song vẫn cúi xuống bắt mạch cho hấp hối .

 

Ngẩng đầu lên, hàng chục đôi mắt khát khao đang dõi theo hàng rào, A Ngọc bỗng thấy sai đường.

 

Những con dù là dân thường trong dịch sở, quý nhân trong hoàng cung, lưỡi hái bệnh tật, đều nên đối xử như .

 

Trước màn hình, thấy nàng tháo trâm ngọc, búi tóc bằng dây vải, nàng chia từng nắm d.ư.ợ.c liệu theo liều lượng, nàng quỳ rơm mục đút t.h.u.ố.c cho một bà lão thoi thóp.

 

Chợt nhớ tới câu của Tôn Tư Mạo trong Thiên Kim Phương:

 

“Cứu , như cứu .”

 

Thì , thật sự đem những lời trong y thư biến thành con đường chân .

 

Cảnh đổi sang hai nhân vật chính, tiếp tục những đoạn tình tứ nồng nàn.

 

kéo thanh tiến độ cũng vô ích, bèn chuyển sang xem tốc độ gấp ba cho đỡ ức chế.

 

Tiêu Dập đang tràng hạt, thuộc hạ bẩm báo:

 

“Hiện trong kinh, các hiệu t.h.u.ố.c đều cạn hoắc hương và thương truật, phương t.h.u.ố.c mà d.ư.ợ.c liệu còn, dù thần tiên giáng thế cũng bó tay.”

 

Tiêu Dập lạnh, ném chuỗi Phật châu xuống bàn:

 

“E rằng bộ hoắc hương, thương truật của kinh thành Thái tử giấu hết trong hầm phủ . Tên ngu xuẩn , chắc đợi ôn dịch nặng thêm, mới tung d.ư.ợ.c mua chuộc lòng dân.”

 

Hắn khẽ dừng , ánh mắt thoáng qua một tia tàn độc:

 

“Truyền lệnh đến dịch sở, rằng… Thái tử chỉ: nếu trong vòng một tháng khỏi bệnh thì phóng hỏa thiêu cả nơi .”

 

“Để xem đối diện với mấy chục mạng đó, Thái tử gánh nổi .”

 

Thuộc hạ cúi đầu lĩnh mệnh.

 

Tại dịch sở, cổng sắt khóa kín, bốn phía đều chất đầy củi khô.

 

Bao nhiêu ngự y và bệnh nhân đều nhốt bên trong, , cũng ai dám .

 

Không hoắc hương và thương truật, các y quan bó tay.

 

Người thì phẫn nộ mắng Thái tử vô tình, kẻ oán than quan phủ thất đức, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi.

 

A Ngọc cũng đang sốt cao hừng hực, mồ hôi lạnh ướt cả trán, ý thức mơ hồ.

 

Nàng cố gắng gượng dậy, buộc mảnh giấy nhỏ chân Truy Vân, ném nó lên .

 

“Chỉ thể đ.á.n.h cược một thôi…”

 

Bóng Truy Vân bay xa, nhỏ dần mất hút giữa trời.

 

A Ngọc cũng gục xuống, ánh sáng trong mắt nàng chập chờn như sắp tắt.

 

【Đừng ngủ! Ngàn vạn đừng ngủ! Vẫn còn cách cứu mà!】

 

 

Loading...