Nữ Vương Trùng Tộc Của Tôi - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-12-31 10:46:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có thể khiến trùng t.ử đối xử chu đáo như , ngoài nữ vương Trùng Tộc thì còn ai khác.

 

Giờ chắc đang ăn cơm?

 

Nàng lúc đang ăn no uống ngon, còn thì việc ngày đêm, mệt c.h.ế.t !

 

Xà Tộc còn thể nhân cơ hội cáo buộc Trùng Tộc ngược đãi tù binh, danh chính ngôn thuận xuất binh.

 

Ái Nữu Mạn càng nghĩ càng tức, vứt cuốc trong tay, giận dữ : "Đi gọi nữ vương của các ngươi đến đây, để nàng xem các ngươi hành hạ tù binh như thế nào!"

 

Trùng t.ử canh giữ lạnh, roi trong tay giật mạnh kêu leng keng: "Gặp Vương của chúng , ngươi cũng xứng !"

 

Ái Nữu Mạn trực tiếp mặt đất: "Có bản lĩnh thì đ.á.n.h c.h.ế.t , dù cũng việc nữa, cố tình coi là công nhân khổ sai, hoặc là bây giờ đ.á.n.h c.h.ế.t , hoặc là gọi nữ vương của các ngươi đến đây!"

 

Trùng t.ử gác cửa hành vi vô của cho hết , thật hận thể lập tức đ.á.n.h c.h.ế.t .

 

phận của , lẽ Vương vẫn g.i.ế.c , giữ còn thể dùng việc khác, nghĩ nghĩ , vẫn cung điện báo cáo chuyện với Phù Oanh đang bận rộn trong bếp.

 

Trùng t.ử canh gác cách nào trực tiếp diện kiến Khương Ngưng Ngưng, chỉ thể chuyển lời từng lớp.

 

Hắn báo cáo với Phù Oanh, Phù Oanh báo cáo với Phù Quang, cuối cùng Phù Quang mới với Khương Ngưng Ngưng.

 

lúc đó Khương Ngưng Ngưng ngủ , chiếc giường lớn mềm mại và lộng lẫy, Khương Ngưng Ngưng lặng yên đó, đắp một chiếc chăn mỏng, mái tóc đen xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vùi chiếc gối mềm mại, thở nông.

 

"Chờ Vương tỉnh hãy ."

 

Ngón tay thon dài của Phù Quang chống lên môi, mái tóc vàng ánh sáng ấm áp chiếu sáng dịu dàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-vuong-trung-toc-cua-toi/chuong-300.html.]

Phù Oanh bóng hình nhỏ nhắn đang ngủ say giường lớn, lặng lẽ gật đầu.

 

Một giấc ngủ dậy, qua bao lâu, Khương Ngưng Ngưng ngáp một cái, hai tay vươn , eo mềm mại vươn, đôi mắt mơ màng chút ẩm ướt.

 

"Buổi tối trời lạnh, cẩn thận đừng để cảm."

 

Phù Quang cầm một chiếc chăn, bọc lấy cánh tay duỗi của Khương Ngưng Ngưng.

 

Chăn lông cừu dày nặng, một mặt là màu xanh lam trầm lắng, một mặt là màu đỏ nhạt, bao bọc lấy đôi vai mỏng manh của nàng, khiến nàng trông giống như một đóa hoa lam huyền ảo sắp bùng cháy.

 

Khương Ngưng Ngưng vẫn còn mơ màng, dựa lòng Phù Quang, giọng khàn khàn hỏi: "Mấy giờ ?"

 

"Bảy giờ ."

 

Phù Quang ôm lấy hình mảnh mai của nàng từ phía , bên ngoài cửa sổ hoàng hôn buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo từ trong những đám mây dày đặc len lỏi từng sợi, đổ xuống sân thượng, sàn nhà tràn ngập ánh trăng trong trẻo.

 

"Mới ngủ hơn một tiếng thôi ."

 

Khương Ngưng Ngưng dụi mắt, khuôn mặt nhỏ vô thức cọ cọ vai , : "Tiểu Xuân còn ba tiếng nữa mới kết thúc huấn luyện."

 

"Không vội, ngủ thêm một lát nữa ? Ta sẽ ở bên cạnh ngài."

 

Gió đêm thổi qua, thổi tung tấm màn như mây mềm sân thượng, giọng của Phù Quang còn động lòng hơn cả màn đêm.

 

Khương Ngưng Ngưng hết buồn ngủ: "Không ngủ nữa, ngủ thêm nữa thì buổi tối sẽ ngủ ."

 

Phù Quang ôm lấy hình nhỏ nhắn của nàng, giọng trong trẻo: "Cũng , chuyện báo cáo với ngài."

 

"Sao ? Có chuyện gì ?" Khương Ngưng Ngưng thẳng dậy hỏi.

Loading...